Hôm nay Đức phi thật sự là quá hào phóng!
Quả nhiên thứ được làm từ vàng rất phù hợp với khí chất của nàng…
Nhìn thấy một bộ trang sức xa hoa này, sắc mặt Vân Khương Mịch kinh ngạc, xác định lại một lần nữa: “Mẫu phi, người thực sự muốn ban thưởng bộ trang sức này cho con sao?”
“Ừm, có phải rất thích hay không? Kích động không?”
Nhìn dáng vẻ nghẹn họng của Vân Khương Mịch, Đức phi hài lòng nở nụ cười.
Bà buông chén trà xuống: “Bộ trang sức này là lễ vật đầu tiên mà Phụ hoàng ngươi đưa cho bổn cung năm đó.”
Vân Khương Mịch: “…”
Đức phi nhìn thấy nàng rất thích chỗ nào nhỉ?
Lại còn rất kích động?
“Hóa ra là lễ vật đầu tiên mà Phụ hoàng tặng cho người, lễ vật này cũng thật đặc biệt. Cho nên năm đó mẫu phi là bị lễ vật này làm xiêu lòng sao?”
Vân Khương Mịch cười ha hả: “Đúng thật là Phụ hoàng đã bỏ vốn lớn”
“Đúng vậy, người xem ánh vàng rực rỡ này xinh đẹp đến nhường nào! Còn rất chiêu tài!”
Gương mặt Đức phi tràn ngập ý cười.
Vân Khương Mịch: “…”
“Bản cung truyền lại cho ngươi bộ trang sức này. Sau này ngươi có con dâu thì lại tiếp tục truyền xuống thêm nhiều thế hệ nữa!”
Coi như là bảo vật gia truyền!
Đi ra từ cung Vĩnh Thọ, Vân Khương Mịch ôm hộp gấm trở về Cố gia. Nàng đã thương lượng với Cố Bắc Trung, sau này mỗi buổi sáng Phong Bảo đều phải học tập, buổi chiều là thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119336/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.