Mới đầu Phong Bảo vẫn không thừa nhận, nó thút tha thút thít nói: “Con cảm thấy hơi buồn, con cảm thấy bản thân mình rất đáng thương. Lúc không ra khỏi viện Ánh Nguyệt, ngày nào mẫu thân cũng ở bên cạnh con, con còn có thể tự mình đào một cái hố…”
“Nhưng khi ra khỏi viện Ánh Nguyệt, tuy là được tự do nhưng con lại không thấy vuil”
Phong Bảo nghẹn ngào, nước mắt chảy ào ào. Càng nói, đứa nhỏ càng khóc dữ dội: “Thời gian mẫu thân ở bên cạnh con càng ngày càng ít, có phải là không cần con nữa đúng không?
Nhìn thấy dáng vẻ nhỉ tử của mình khóc nức nở, trái tim của Vân Khương Mịch giống như bị ai đó bóp nát. Sao nàng lại quên mất, Phong Bảo mới chỉ là đứa nhỏ ba tuổi. Tuy rằng nó thông minh hơn bằng hữu cùng tuổi nhưng nó cũng chỉ là một tiểu bảo bối hơn ba tuổi mà thôi. Đúng là độ tuổi cần phải có người ở bên cạnh, cần được che chở. Quả thật thời gian gần đây nàng rất ít khi ở bên cạnh nó. Vân Khương Mịch cũng khóc theo, đau lòng đến mức không thở nổi, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ: “Sao lại thế được? Con là bảo bối của Mẫu thân, là mạng sống của Mẫu thân! Mẫu thân có thể không cần bất cứ ai, nhưng không thể không cần con!”
Phong Bảo ôm chặt lấy cổ của nàng, nín khóc mỉm cười: “Mẫu thân, con yêu người!”
“Mẫu thân cũng yêu con”
Mẫu tử ôm nhau thật chặt. Một lúc sau, Vân Khương Mịch mới bỏ Phong Bảo ra, nghiêm túc hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119307/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.