“Phụ hoàng nói sẽ không gả muội cho Tôn Trọng Mạnh”
“Có thật không?”
Nét mặt Mặc Lệ Nga trở nên vui vẻ.
Thế nhưng rất nhanh sau đó lại ỉu xìu: “Nếu phụ hoàng không gả ta cho Tôn Trọng Mạnh, vì sao ta đi gặp người nhưng người thà gặp Tôn đáp ứng cũng không muốn gặp ta?”
Thấy bộ dạng mất mác của nàng, Vân Khương Mịch lắc đầu: “Không phải là không muốn gặp muội”
“Mà phụ hoàng nói… muội khóc lên khóc xuống không dứt, ngài ấy không dám gặp muội”
Vân Khương Mịch “tô điểm” nguyên văn lời nói của Mặc Quốc Thiên một chút.
Nàng muốn Mặc Lệ Nga biết, Mặc Quốc Thiên ngạ’ nàng khóc nên mới không muốn gặp nàng, vì sợ nàng lại muốn khóc.
“Muội nhìn muội một chút đi, hai ngày nay không ngừng khóc, mắt đều đã sưng lên rồi. Dựa theo tình huống muội khóc như vậy, phụ hoàng nào dám gặp muội đây?”
Mặc Lệ Nga ngượng ngùng cười nói: “Còn không phải vì ta khổ sở trong lòng sao?”
“Gặp phải vấn đề khó giải quyết thì phải đón nhận mà tìm cách giải quyết! Khóc có ích lợi gì?”
Vân Khương Mịch nhu thuận gật đầu: “Ta biết rồi, Thất tẩu tẩu”
Mẫu phi mặc kệ nàng, phụ hoàng mặc kệ nàng, Thất ca ca cũng mặc kệ nàng.
Cũng may vẫn còn Thất tẩu tẩu không mặc kệ nàng!
Nhớ lại mấy năm nay hiểu lầm Thất tẩu tẩu, Mặc Lệ Nga tự trách và hổ thẹn, đang định xin lỗi một lần nữa… Mạt Liên đã tức tối trở về.
“Vương phi! Tôn đáp ứng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119295/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.