Vân Khương Mịch giương mắt nhìn qua…
Đối điện với ánh mắt đùa cợt của nàng, thân thể Tôn đáp ứng cứng đờ, vội vàng cúi đầu.
“Tôn đáp ứng.”
Chỉ nghe thấy tiếng cười khế của Vân Khương Mịch: “Ta cảm thấy gọi ngươi là Tôn đáp ứng không được thuận miệng”
“Hôm nay, ngươi ba lần ngã ba lần được đỡ. Hay là sau này bổn vương phi gọi ngươi là Tôn tam đỡ?”
Tôn tam đỡ: Dám đặt biệt hiệu cho nữ nhân của Hoàng đế, vị Minh Vương phi này, đúng là quá kiêu ngạo!
Thấy Tôn tam đỡ không lên tiếng, Vân Khương Mịch nhíu mày: “Thế nào, ngươi không thích cái tên này? Còn muốn để bổn vương phi gọi ngươi một tiếng Tôn nương nương?”
Tôn tam đỡ miễn cưỡng cười: “Cái tên này, ta…ta rất thích, cảm tạ Minh Vương phi ban tên cho”
Vừa rồi Tôn đáp ứng còn rất kiêu ngạo, chỉ dùng mũi đối đãi với Vân Khương Mịch, lúc này đã không còn dám ngang ngược nữa!
Lương tiểu công công cười một tiếng.
Vị Tôn đáp ứng này cũng là tự chuốc lấy.
Người nào mà không biết, Hoàng thượng không bao giờ làm khó dễ Minh Vương phi, nàng ta còn dám trêu chọc vị này!
“Ngươi cười cái gì?”
Vân Khương Mịch thờ ơ nói một câu khiến Lương tiểu công công sợ hãi vội thu lại ý cười: “Minh Vương phi, nô tài cầu xin người, người hãy đi qua Ngự thư phòng một chuyến!”
Vân Khương Mịch chắp tay sau lưng đi ra ngoài: “Không đi!”
Đi được vài bước nàng đột nhiên quay đầu lại: “Trừ khi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119283/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.