“Ừ”
“Nhi tức không biết.”
Vân Khương Mịch thành thật trả lời: “Có thể Mẫu phi vẫn chưa hiểu nhi tức, xưa nay nhi tức không phải là một người nhiều chuyện, con không muốn đi nghe ngóng chuyện của những người ở ngoài phủ. Để tránh bị mang tiếng là người nhiều chuyện!”
Sắc mặt Đức phi cứng đờ. Nha đầu thối này đang quanh co lòng vòng măng bà ta là người nhiêu chuyện! Bà ta phải bình tĩnh. Nha đầu thối này không nói rõ họ tên, bà ta cũng không có cách nào lên tiếng trách mảng. Đức phi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng ngón tay run rẩy đã tố cáo sự phẫn nộ trong lòng bà ta lúc này: “Ngươi nói đúng là rất có đạo lý!
Nhưng chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành, bây giờ ai ai cũng biết. Cho dù không cố ý nghe ngóng thì cũng có thể biết được đôi chút.”
“Mấy ngày nay nhỉ tức rất bận, không có thời gian nghe ngóng tin tức”
Vân Khương Mịch cố ý làm cho giọng mình giống như đang đe doạ. Ngày hôm nay nàng giống như một con nhím.
Không hài lòng với Đức phi ở chỗ nào thì liền cố ý đâm chọc ba ta.
Đức phi đặt chén trà xuống: “Chẳng phải Bổn cung đang nói cho ngươi nghe sao? Con thấy thế nào về việc Đồng phu nhân nuôi dưỡng tiểu quan, có suy nghĩ gì không?”
“Không có.”
Vân Khương Mịch lắc đầu.
Đức phi: “… Ngươi không cảm thấy, bà ta không tuân thủ nữ tắc, bản tính lẳng lơ thật đáng xấu hổ sao?”
“Không cảm thấy”
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119270/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.