Chẳng lẽ Phùng Dương lại cao thượng tới mức cùng Vân Khương Mịch dẫn theo tiểu bạch kiểm đi gặp Hoàng thượng, muốn xin một thân phận gì đó cho tiểu bạch kiểm kia?”
Lý ma ma: “…”
Khả năng tưởng tưởng của nương nương thật phong phú.
“Không phải đâu nương nương”
Bà ta vội vàng giải thích: “Vương gia đã nói, tiểu bạch kia…vị Tống công tử kia không phải là tiểu bạch kiểm mà Vương phi nuôi dưỡng. Tống công tử là bằng hữu chung của Vương gia và Vương phi!”
“Lời này mà ngươi cũng tin được, đúng là đồ đầu heo!”
Đức phi liếc bà ta một cái: “Chẳng lẽ Bổn cung còn không hiểu chuyện của Phùng Dương và Vân Khương Mịch sao? Cái gì mà phu thê tình thâm chẳng qua đều là để cho người ngoài nhìn thôi! Hai người bọn họ lại còn có chung bằng hữu sao?”
Lý ma ma yếu ớt kháng nghị: “Nương nương, người đang công kích người thân! Chẳng phải buổi trưa chính miệng Vương gia đã nói với nương nương, vị Tống công tử đó không phải là tiểu bạch kiểm mà Vương phi nuôi dưỡng rồi sao?”
Đức phi cười lạnh: “Bổn cung không tin”
Lý ma ma: “…
Không tin thì cũng không còn cách nào khác.
“Vậy nương nương dự định làm như thế nào?”
Ánh mắt Đức phi chuyển động, lại nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi mới nói một câu đầy ẩn ý: “Bổn cung sẽ thăm dò Vân Khương Mịch thật kỹ!”
Nếu Tống công tử kia không phải là tiểu bạch kiểm do nàng nuôi dưỡng thì mọi chuyện không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119269/chuong-333.html