Huyền Sơn tiên sinh cầm đũa lên bắt đầu ăn cá, liếc nhìn nàng: “Ta vốn là cao nhân không màng thế sự, bị ngươi dạy hư rồi”
Vân Khương Mịch ông ăn chậm một chút: Vậy cũng được, ngày mai ta lại đến, “Đến lúc bị mắc xương cá ở họng thì đừng trách ta không nhắc ông”
Nói xong nàng rửa tay chuẩn bị xuống núi.
Đúng lúc này chỉ nghe Huyền Sơn tiên sinh “A’ một tiếng, đôi đũa trong tay rơi xuống.
Ông ta che cổ họng, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Vân Khương Mịch.
“Không phải chứ? Thật sự bị hóc xương à?”
Huyền Sơn tiên sinh không nói nên lời chỉ có thể không ngừng chỉ vào cổ họng mình gật đầu biểu thị chính là ý đó.
Vân Khương Mịch vội vàng đi tới, còn chưa kịp ra tay đã thấy cổ họng ông ta đột nhiên trượt xuống… Huyền Sơn tiên sinh thở phào nhẹ nhõm: “Đáng sợi Một cái xương cá nho nhỏ, thật đáng sợi”
“Ông, ông nuốt xương cá xuống rồi?!”
Vân Khương Mịch lộ ra biểu tình như nhìn quái vật.
“Ừ”
Huyền Sơn tiên sinh gật đầu, tiếp tục ăn ngấu nghiến.
Vân Khương Mịch sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi giơ ngón cái lên: “Ông thật trâu bò!”
Thấy sắc trời không còn sớm nữa nàng lập tức quay lưng xuống núi.
Dù sao trong núi cũng nhanh tối hơn Kinh Thành.
Nơi này vào ban đêm, ngoại trừ một bầu trời đầy sao thì trong rừng rậm tối đến mức giơ tay cũng không thấy được năm ngón.
Vân Khương Mịch muốn nhanh chóng xuống núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119236/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.