Nhìn con dao sắc bén đang chĩa về phía ông ta… Huyền Sơn tiên sinh sợ chết lùi về phía sau vài bước, “Ha ha ha” cười thành tiếng, “Ngươi đang đùa với ta à?”
Mấy chục năm rồi ông ta không xuống núi, nàng lại muốn ông xuống núi “Xuống núi làm gì?”
“Xuống núi để ông nếm được nhiều món ngon hơn”
Vân Khương Mịch trịnh trọng nói.
Đã tiếp xúc với nàng hơn nửa tháng, Huyền Sơn tiên sinh còn không hiểu tính khí của nha đầu thối này sao?
Vẻ mặt nàng càng nghiêm túc thì càng chứng tỏ rằng trong bụng đang tính toán gì đó.
Nếu như bây giờ có thể lắc nàng lên thì chắc chắn có thể nghe thấy ý nghĩ xấu đang sôi “ùng ục” trong bụng nàng!
Huyền Sơn tiên sinh cảnh giác nhìn nàng: “Ta đọc ít sách nên người đừng có mà lừa ta! Chẳng lẽ ngươi muốn lừa ta xuống núi rồi đem đi bán?”
Nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng, loại chuyện này rất có khả năng!
“Sao có thể chứ?”
Vân Khương Mịch trừng mắt nhìn ông ta, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành: “Ngài là Huyền Sơn tiên sinh, ai bán nổi ngài chứ?”
“Nhưng ta chưa từng xuống núi, không biết người dưới núi phức tạp và lợi hại thế nào”
Chưa từng xuống núi?
Vậy thì càng tốt!
Thuận tiên cho nàng bán được “giá hời”.
Vân Khương Mịch cười hớn hở, móc ra một bình Ngũ Lương từ trong không gian: “Vậy ta mua ông trước được không? Đây là tiền đặt cọc! Chỉ cân ông xuống núi cùng ta, khoản còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119235/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.