“Ngươi nói gì?” Mặc Phùng Dương đổi sắc: “Ai nói cho ngươi biết?”
“Ta mới vừa nghe hạ nhân trong phủ nói, thế nên định đến phủ Chu Vương một chuyến. Ngươi có muốn đi cùng không?” Hạ nhân trong phủ nói?
Mặc Phùng Dương nhíu mày: “Không được đi.”
“Hả?” Vân Khương Mịch còn tưởng rằng bản thân đã nghe lầm: “Vì sao không cho ta đi? Đó chính là một mạng người đấy! Hơn nữa người đó còn tứ ca của ngươi!”
“Tứ ca thì sao? Bổn vương nói không được đi thì không được đi.” Một khi Mặc Phùng Dương bá đạo lên thì không người nào địch lại.
Hắn kéo tay nàng đi vào vương phủ.
“Mặc Phùng Dương! Ngươi làm gì vậy!” Hắn dùng lực rất lớn.
Dù sao nữ nhân Vân Khương Mịch này không phải là cô nương tầm thường, nàng rất cậy mạnh… Nếu hắn không dùng chút sức sẽ khó lòng kéo nàng vào vương phủ!
“Ngươi siết đau ta” Vân Khương Mịch đẩy hắn ra, vẻ mặt oán trách: “Ngươi lại phát điên cái gì?”
“Không được xen vào việc của người khác” Mặc Phùng Dương không giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt kia vô cớ khiến lòng người rét lạnh.
Đây là lần đầu tiên Vân Khương Mịch nhìn thấy vẻ mặt đó của Mặc Phùng Dương.
Không, đây không phải. Vậy lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt như Mà là lần đầu tiên hắn lạnh lùng như thế với nàng!
“Ngươi cũng biết, hiện giờ ngươi là Minh Vương phi, là nữ nhân của bổn vương! Mỗi một lời nói của ngươi đều đại biểu cho phủ Minh Vương, đại biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119150/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.