“Hiểu lầm? Trẫm tận mắt nhìn thấy, hẳn viết toàn những lời hỗn trướng. Nét chữ này rõ ràng là chữ của hắn, còn hiểu lâm cái gì!” Mặc Quốc Thiên tức giận trừng mắt nhìn Mặc Vân Đức: “Sao, ngươi muốn chịu phạt thay lão Tam?” Ông ta xưng đế đã nhiều năm, vẫn luôn là một minh quân trong miệng bá tánh.
Ngày thường, cho dù có người gây chuyện, ông ta cũng chưa bao giờ giận cá chém thớt sang người khác.
Nhưng bây giờ…
Ông ta lại muốn Mặc Vân Đức chịu phạt chung với Mặc Vân Khinh, có thể thấy được Mặc Quốc Thiên đang vô cùng tức giận.
Lúc này Mặc Phùng Dương mới mở miệng: “Phụ hoàng, long thể quan trọng! Tam ca hẳn là đang trên đường hồi kinh, có chuyện gì cũng nên gặp mặt nhau rồi nói rõ ràng” Trước mắt chỉ có thể làm vậy.
Dù ông ta có giận hơn nữa, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Mặc Quốc Thiên miễn cưỡng áp cơn giận xuống, khế gật đầu: “Lần này lão tử phải lột da hắn!” Trong lòng Mặc Vân Đức cả kinh.
Xem ra hôm nay phụ hoàng khó tiêu được cơn giận này…
Hắn ta không kiềm được mà cầu nguyện cho Mặc Vân Khinh.
Sau khi phê duyệt tấu chương xong, Mặc Vân Đức và Mặc Phùng Dương rời khỏi Ngự thư phòng. Huynh đệ hai người sóng vai đi về phía cửa cung, nói đến chuyện khiến Mặc Quốc Thiên tức giận lúc nấy.
“Lão Thất, chuyện lân này đệ cảm thấy thế nào?” Mặc Vân Đức ý vị thâm trường nhìn Mặc Phùng Dương: “Ta tin tưởng đệ ấy, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119148/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.