Ánh mặt trời ngày xuân rất dễ khiến người khác lười nhác.
Nàng khẽ duỗi cơ thể, thay đổi góc độ tiếp tục nằm: “Nếu Vương gia muốn ta thỉnh an ngươi một cách qua loa có lệ thì †a sẽ làm theo” Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ triển khai công phu mồm mép.
Mặc Phùng Dương rất muốn đảo mắt.
Nề hà hắn là một người cao lãnh, không cho phép bản thân làm như vậy.
Hắn nhớ tới những lời nói lúc nãy của Mặc Lệ Nga… Mặc Phùng Dương khẽ nhíu mày, đứng dậy đến gần mép giường: “Vân Khương Mịch, bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi”
“Hôm nay ngươi đã giúp bổn vương giải quyết một phiền toái lớn. Ngươi muốn bổn vương cảm tạ ngươi thế nào?” Vừa nghe hắn nói thế, Vân Khương Mịch lập tức vui vẻ: “A, hôm nay mặt trời mọc đăng tây sao?” Mặc Phùng Dương này vốn bủn xin vắt cổ chày ra nước, là một cẩu nam nhân ngạo kiều, cư nhiên lại chủ động đưa ra ý muốn cảm tạ nàng?
“Ngươi thật sự muốn cảm tạ ta?” Vân Khương Mịch nhướng mày nhìn hắn.
“Ừ” Mặc Phùng Dương gật đầu, không cho nàng cơ hội nói chuyện, giành nói trước: “Sự tồn tại của Phong Bảo sẽ khiến người khác hiểu lầm ngươi. Vì cảm tạ ngươi hôm nay đã giúp bổn vương, không bằng…”
“Bổn vương nhận Phong Bảo làm nhi tử?”
“Ngươi đừng tưởng bởi” Vân Khương Mịch không chút do dự từ chối hắn!
Mặc Phùng Dương: “…
Bình tĩnh, nhịn xuống!
Hắn hít sâu một hơi: “Ngươi là Minh Vương phi, Phong Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119145/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.