“Ngươi sẽ không nhân cơ hội muốn sờ mó ta chứ?” Vân Khương Mịch chần chừ: “Ngươi xác định là sau khi ta cởi quần áo cho ngươi, ngươi sẽ không bắt ta chịu trách nhiệm với ngươi sao?” Mặc Phùng Dương: Vân Khương Mịch liền không do dự chút nào, giơ tay lên tháo thắt lưng của hắn, tiếp tục cởi vạt áo ra, cởi áo gấm, lộ ra áo lót trắng toát ở bên trong.
Áo gấm màu đen, buổi tối không nhìn rõ vết máu.
Nhưng vừa cởi áo gấm bên ngoài ra, áo lót trắng tỉnh như Ngươi nghĩ hay nhỉ” là từng được ngâm trong vũng máu vậy.
Thảo nào mùi máu tươi lại nông nặc đến thế.
Nhìn màu đỏ tươi, ánh mắt Vân Khương Mịch run lên.
“Sao vậy? Đau lòng cho bổn vương?” Tay của Vân Khương Mịch không nhàn rỗi, miệng của Mặc Phùng Dương cũng không rảnh rang.
“Vẫn còn sức nói đùa, đủ thấy Vương gia không đau, cũng thật sự bị thương không nặng.” Sức lực trên tay Vân Khương Mịch hơi mạnh thêm một chút, Mặc Phùng Dương đau đến mức biểu cảm trở nên căng thẳng, vội vàng cản chặt răng, nuốt tiếng kêu đau đã lên đến mép xuống dưới.
Nữ nhân này lại chế giễu hắn!
Vân Khương Mịch liếc mắt nhìn hắn.
Đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu, vẫn còn cố cắn chặt hàm răng không lên tiếng.
Được, coi như tên nhóc ngươi có thể chịu!
Nàng nhẹ tay lại, sau khi cởi áo lót ra mới nhìn thấy một vết thương rất sâu trên vai hẳn.
Sâu đủ thấy xương!
Vết thương này nghiêm trọng hơn vết thương lần trước bị thích khách đâm trúng nhiều!
Vân Khương Mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118986/chuong-49.html