Gặp nguy hiểm!
Mặt Mặc Phùng Dương biến sắc, thu hồi ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người lại, nghiêm túc nhìn Vân Khương Mịch: “Mặc kệ tiếng động bên ngoài có lớn đến đâu cũng đừng ló ra” Hắn đứng dậy định đi ra ngoài.
Ban nãy Vân Khương Mịch đang trêu chọc Mặc Phùng Dương, không ngờ rằng xe ngựa lại đột nhiên dừng gấp.
Nàng không đề phòng chút nào, liên lụy cả Phong Bảo, hai mẹ con cùng ngã về phía cửa xe ngựa, được Mặc Phùng Dương kéo quay lại.
Nàng che chở cho Phong Bảo, hai người ngồi sát trong góc.
“Ngươi đi làm cái gì?” Vân Khương Mịch nhìn Mặc Phùng Dương, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.
Mặc Phùng Dương thâm trầm nhìn lướt qua nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: “Bổn vương cần phải xem thử xem ai coi trời bằng vung! Dám ngăn cản xe ngựa bổn vương ngay trên đường cái!” Trong mắt hắn hiện lên sát ý.
Vân Khương Mịch hiểu rõ, hắn ra ngoài, ắt sẽ thấy máu.
“Đừng.” Nàng theo bản năng kéo tay hắn lại: “Không biết là người bên ngoài nhằm vào ai! Trời tối đường trơn, ai cũng không nắm được tình hình trong bóng tối.” Đèn lồng ở hai bên đường cái cũng không tính là sáng sủa.
Với lại, dường như những thích khách này đã sớm chuẩn bị, mai phục ở đây từ sáng sớm.
Khi bọn họ vừa mới ra ngoài, chúng đã cố tình làm tắt đèn lồng.
Lúc này, bên ngoài đen kịt một mảnh.
Đúng như Vân Khương Mịch nói, e rằng trong bóng tối nguy hiểm khắp nơi.
Ngộ nhỡ bọn chúng vẫn có mai phục thì sao?
“Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118984/chuong-47.html