Mặc Lệ Nga vốn không tin lời Vân Khương Mịch nói, cho rằng nàng đang cố ý hắt nước bẩn lên Tần Nghiên Tuyết.
Nàng ta cũng không chấp nhận việc Mặc Phùng Dương tin lời nàng nói.
Cộng thêm Du Chí đã thuật lại từ đầu đến đuôi lời nói đêm đó của Tần Nghiên Tuyết. Tất cả mọi chi tiết đều trùng khớp với đêm đó, khiến cho Mặc Lệ Nga thấy hoang mang lo sợ.
Nàng ta không muốn tin lời nói của Vân Khương Mịch, cũng không muốn tin lời của Du Chí.
Nhưng trong lòng nàng ta thầm tin bảy tám phần.
Nàng ta hận Vân Khương Mịch bốn năm, đột nhiên nàng lại muốn hòa giải với nàng ta, khi đó vẻ mặt của Mặc Lệ Nga cũng không đến mức này.
Vì thế, chuyện này cứ tạm thời gác lại.
Mặc Phùng Dương ở lại vì có chuyện muốn nói với Mặc Lệ Nga, hắn để Vân Khương Mịch về vương phủ trước, để nàng dẫn Du Chí về theo.
Tuy rằng, mức độ đáng tin cậy của Mặc Phùng Dương trong lòng Vân Khương Mịch chỉ có năm mươi phần trăm. Nhưng trước mắt, người có thể giúp nàng bắt tay giảng hòa với Mặc Lệ Nga cũng chỉ có hắn.
Cho nên, nàng chỉ có thể ra khỏi cung.
Trở về vương phủ, Như Minh nhìn Du Chí đang run bần bật: “Vương phi, vậy xử lý hắn thế nào đây?”
Du Chí run rẩy nhìn nàng: “Minh Vương phi, ta đã thành thật khai báo chuyện này.”
“Có phải là người, người nên thả ta về hay không?”
“Thả ngươi về?”
Vân Khương Mịch cười nhạo một tiếng, trào phúng nhìn Du Chí: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Chuyện nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118980/chuong-43.html