Vậy mà nàng còn dẫn người theo?
Mặc Lệ Nga nghi ngờ liếc nàng một cái. Bởi vì có mặt Mặc Phùng Dương, nàng ta không dám mắng chửi Vân Khương Mịch, chỉ có thể nhíu mày nhìn ra ngoài cửa.
Rất nhanh, Như Minh đã dẫn Du Chí bị trói chéo tay đi vào.
Nếu chỉ có một mình Vân Khương Mịch mà muốn dẫn một người to lớn còn sống sờ sờ như Du Chí thì…
Nhất là, trói chéo tay đưa vào trong cung, đúng là có hơi khó khăn.
Nhưng may mà có Mặc Phùng Dương, vì thế đã lặng yên không một tiếng động đưa người vào được Cung Vị Ương.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Du Chí, sắc mặt Mặc Lệ Nga lập tức trắng bệch!
Rõ ràng nàng ta đã nhớ lại cái đêm đáng sợ bốn năm về trước. Dáng vẻ dữ tợn của Du Chí vẫn luôn in đậm trong đầu nàng ta suốt bốn năm nay, Mặc Lệ Nga bỗng rùng mình một cái theo bản năng!
Tiếp theo, nàng ta hoảng loạn đứng dậy, trốn ra phía sau Mặc Phùng Dương.
Nhìn dáng vẻ của nàng ta, đúng là bị dọa sợ thật.
Khó trách, nàng ta lại oán hận Vân Khương Mịch như thế!
Vì thế Vân Khương Mịch không so đo thái độ quá đáng của nàng ta nữa, ngược lại nhìn nàng ta bằng ánh mắt đau lòng.
“Vân Khương Mịch, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đưa người này tiến cung là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ, bốn năm trước chưa hại được bản công chúa, nên hôm nay ngươi muốn hại ta nữa sao?”
Mặc Lệ Nga trốn sau lưng Mặc Phùng Dương, cả người run bần bật.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118979/chuong-42.html