Nói là bị đập một gậy vào đầu thì không bằng nói là bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu thì đúng hơn.
Trời đã vào thu, gió lạnh cuồn cuộn quét qua cơ thể ướt đẫm vì bị nước lạnh tạt vào người của Vân Khương Mịch khiến nàng cảm thấy lạnh thấu xương.
Nàng gạt nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn. Trên tường cao, không thấy ai cả.
Nhưng giọng nói của Mặc Lệ Nga truyền đến từ phía sau cửa: "Vân Khương Mịch, ngươi chính là một con rệp! Là con rệp khiến bổn công chúa chán ghét nhất!"
"Hôm nay để bổn công chúa ta dạy cho ngươi một bài học!"
"Ngươi nên biết rằng, điều xấu xa mà trước đó người làm với bổn công chúa đã gây nên bao nhiêu tổn thương đối với ta!".
"Mau cút đi! Bổn công chúa không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét này của người nữa!"
Một tiếng "bịch" như thể cái chậu bị Mặc Lệ Nga ném xuống đất vang lên: "Sau này, bổn công chúa mà gặp lại ngươi lần nữa thì thứ hắt vào người sẽ là nước bẩn trong bộ chứ không còn là nước sạch nữa đâu!"
Mặc Lệ Nga quả thật là vô cùng ghét nàng. Vân Khương Mịch rùng mình một cái. Những cung nhân đi ngang qua thấy thế cũng vội vàng cúi đầu bước tiếp. Đi rất xa rồi họ mới cẩn thận ngoái đầu nhìn lại nhưng nàng vẫn đứng đó, không có ý rời đi.
Vân Khương Mịch rất lạnh.
Nàng cũng không phải kẻ cuồng ngược, không cần vì tỏ thành ý của mình mà ướt nhẹp đứng đây cho người ta chế giễu.
Nếu như để nhiễm lạnh, Phong Bảo sẽ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1118976/chuong-39.html