Du Thất Nhân tự cho là đã nhượng bộ, không ngờ sắc mặt bà Tạ càng đen thêm mấy phần.
“Đến muộn mà con còn có lý?!”
Du Thất Nhân nào dám cãi, dứt khoát giả c.h.ế.t. Mãi đến khi bà Tạ nói mệt, mới chịu cúp máy.
Chung Thấm Trúc là phụ nữ, lại còn là người có chút danh tiếng. Phía cảnh sát sắp xếp cho cô một phòng tạm giam riêng, nằm song song với phòng của Diệp Kinh Thu. Giữa hai phòng chỉ cách nhau mấy song sắt chắc chắn, nhìn thấy được nhau, nhưng lại buộc phải giả vờ như không hề tồn tại đối phương.
Nam Cung Tư Uyển
“Cộc cộc—”
Hàng rào sắt bị gõ mấy cái. Chung Thấm Trúc quay đầu lại, thấy viên cảnh sát đã đưa mình vào trại tạm giam.
“Chung Thấm Trúc, có người đến thăm. Ra ngoài đi.”
Diệp Kinh Thu nghe tiếng cũng nhìn sang, còn chưa kịp mở miệng thì Chung Thấm Trúc đã bước ra trước.
Trong mắt cô thoáng hiện một tia mong đợi khó gọi tên. Nhưng khi theo cảnh sát đi đến cửa, nhìn thấy Du Thất Nhân, nét mặt ấy lập tức thu lại.
“Perla, sao cô lại tới đây?”
“Đến thăm cô.” Du Thất Nhân đứng ở cửa, giọng điệu bình thản. “Dù sao cũng từng là bạn học, cô có cần đồ gì không? Trong phòng ngủ của tôi còn khá nhiều đồ, nếu cần thì tôi mang tới cho cô.”
Chung Thấm Trúc sững người, một lúc sau mới bật cười khẽ.
“Perla, cô không giống trước đây nữa.”
Du Thất Nhân nhìn cô một cách hờ hững.
“Vậy trước đây tôi nên như thế nào?”
Tay Chung Thấm Trúc vẫn mang còng, nhưng khí chất lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/5052130/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.