Chung Thấm Trúc thay sang một bộ đồ rất giản dị: quần bông dày, áo bông rộng thùng thình, mặc vào là hoàn toàn không nhìn ra dáng người. Khi bước ra, trên gương mặt cô hiện lên vẻ nhẹ nhõm chưa từng có.
Mấy năm nay, cô luôn mặc những bộ đồ ôm sát để khoe vóc dáng. Mùa đông cũng chỉ dám mặc váy, dùng tất mỏng và áo khoác nhìn có vẻ dày để chống lạnh. Thực ra chỉ mình cô biết, cô không hề thích như vậy. Cô muốn cơ thể mình được bọc trong những lớp quần áo rộng rãi, mềm mại và ấm áp. Mùa đông ở Cảng Thành lạnh thế nào, những người mặc áo phao, quàng khăn dày dặn sẽ không bao giờ hiểu được.
Trần Hiểu Dĩnh sững sờ nhìn Chung Thấm Trúc rất lâu. Mãi đến khi Cố Ứng Châu còng tay vào cổ tay Chung Thấm Trúc, cô mới hoàn hồn, lao tới khóc nức nở ôm chặt lấy eo Chung Thấm Trúc, dùng sức kéo người về phía mình, không cho cảnh sát đưa đi.
Eo Chung Thấm Trúc từng được rất nhiều người ôm qua, nhưng đây là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng người ôm mình không hề có ác ý, chỉ có sự mềm mại và luyến tiếc.
Sống mũi cay xè, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Trần Hiểu Dĩnh.
“Nếu có thể, chị thật sự rất muốn sống cả đời với em.”
Trần Hiểu Dĩnh khóc đến mức phồng cả hai bọt mũi:
“Vậy… vậy sống cả đời với em đi, đừng đi mà…”
Chung Thấm Trúc cúi đầu, trong ánh mắt chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp.
Có lẽ nếu Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/5052127/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.