Sắc mặt Chung Thấm Trúc trầm xuống, hiếm khi lớn tiếng với Trần Hiểu Dĩnh:
“Cái ơn cho em đi học ấy, em định dùng cả đời để trả sao? Mỗi tháng em chỉ giữ lại vài trăm tệ tiền sinh hoạt, còn lại đều đưa cho nhà Hạ Tân Trình, như vậy vẫn chưa đủ à? Hiểu Dĩnh, đến bao giờ em mới hiểu, sống trên đời này em phải đặt bản thân mình lên trước. Huống chi em nghĩ em vẫn chưa trả hết ơn nghĩa đó sao? Chị đã giúp em trả rồi.”
Trần Hiểu Dĩnh sững sờ, nhất thời không hiểu chị đang nói gì.
Cô chỉ liên tục xua tay:
“Chị Thấm Trúc, đó là chuyện của em, sao em có thể lấy tiền của chị được?”
Chung Thấm Trúc nhìn khuôn mặt cô, nhưng không giải thích thêm.
Thứ chị trả giúp, không phải tiền, mà là thứ khác.
Trần Hiểu Dĩnh do dự một lát, cuối cùng vẫn khéo léo đẩy tay Chung Thấm Trúc ra.
“Chị Thấm Trúc, em biết chị vì tốt cho em, nhưng chuyện này em không thể mặc kệ.” Trần Hiểu Dĩnh bước nhanh tới cửa thay giày, vừa nói vừa nhân lúc Chung Thấm Trúc chưa kịp phản ứng đã kéo cửa ra.
“Nhiều năm nay, người nhà họ Hạ gần như đã thành người thân của em rồi. Mẹ của A Trình còn đang bệnh, cho dù anh ấy bị cảnh sát đưa đi, về tình về lý em cũng nên đến thăm bác gái. Hơn nữa, chị Thấm Trúc, tuy em không biết vì sao A Trình lại bị cảnh sát bắt, nhưng em tin anh ấy sẽ không làm chuyện xấu.”
Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Chung Thấm Trúc nhất thời không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/5052126/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.