Lục Thính An trầm ngâm:
“Nghe giống bệnh tim.”
Cố Ứng Châu lắc đầu:
“Không chắc. Nhà họ Đoạn chưa từng công bố tình trạng bệnh. Tất cả bác sĩ khám cho cậu ta đều bị mua miệng. Sau này cậu ta được đưa ra nước ngoài chữa trị, rồi hoàn toàn bặt vô âm tín. Không ngờ cậu ta lại về rồi—hơn nữa…”
Câu sau anh không nói tiếp. Nhưng Lục Thính An hiểu.
Nam Cung Tư Uyển
Điều kiện y tế Cảng Thành dù sao cũng cùng thời đại, không thể khác biệt một trời một vực so với nước ngoài. Bệnh đã không chữa được ở Cảng Thành, không có lý gì ra nước ngoài lại khỏi hẳn.
Hai lần gặp Đoạn Mộ Bách, Lục Thính An đều không thấy anh ta yếu ớt chút nào.
Lần đuổi theo con ch.ó kia, anh ta còn chạy cực nhanh.
Chó…
Nghĩ đến chuyện con chó, gương mặt Lục Thính An bỗng trở nên kỳ quặc.
Cố Ứng Châu rất nhạy, lập tức nhận ra cảm xúc của cậu đang thay đổi. Anh nghiêng đầu nhìn sang:
“Sao vậy?”
Lục Thính An lắc đầu, không nói gì.
Tối nay gặp phải hai lần, nên cứ hễ trông thấy ch.ó là cậu lại muốn né ngay lập tức. Dù lớn hay nhỏ, lông dài hay lông ngắn, trong mắt cậu đều chẳng khác gì nhau. Với một người vốn không giỏi phân biệt các giống loài, hai con ch.ó kia đáng lẽ nhìn qua là giống nhau. Nhưng Lục Thính An lại cảm thấy đó rõ ràng là hai con khác nhau tính cách không giống, mà phần lông ở chân sau cũng khác màu.
Lần trước cậu suýt tông trúng con ch.ó đó, ấn tượng sâu đến mức khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4888771/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.