Đoạn Mộ Bách đứng ở phía gần ghế lái. Trong lòng Cố Ứng Châu vốn không cho rằng Lục Thính An có bất kỳ qua lại nào với người nhà họ Đoạn, nhưng dù sao đây cũng là xã giao. Xe vừa chạy đến mép cột đèn đường, anh vẫn giảm tốc rồi dừng lại, hạ kính xuống.
Lục Thính An ngồi ở ghế phụ, hơi nghiêng đầu. Ánh mắt lướt qua Cố Ứng Châu, dừng lại trên người Đoạn Mộ Bách đang đứng ngoài cửa kính:
“Đoạn tiên sinh lại đến… dẫn ch.ó đi dạo à?”
Đoạn Mộ Bách gật đầu, còn giơ tay cho cậu xem sợi dây dắt ch.ó mới:
“Tôi đổi sợi tốt hơn rồi. Giờ nó trốn kiểu gì cũng không thoát. Lục cảnh sát, cậu vừa tan ca à? Gần đây Cảng Thành lại có vụ án gì sao? Tết nhất mà vẫn không yên à.”
Lục Thính An bật cười, ra vẻ bất đắc dĩ:
“Đúng vậy.”
Chỉ hai chữ. Còn lại liên quan đến vụ án, cậu không hé thêm câu nào.
Nhưng trong lòng cậu lại có chút thắc mắc: người nhà giàu như Đoạn Mộ Bách, tết nhất đáng lẽ phải về nhà sum họp chứ. Sao lại một mình lủi thủi ở nơi khác? Nhưng quan hệ hai người chẳng thân thiết gì, mấy câu mang tính riêng tư như vậy không tiện hỏi, nghĩ đến là thôi.
Gió lạnh từ ngoài luồn thẳng vào trong xe ấm áp, Lục Thính An vừa mới ấm người được chút đã bị gió tạt lạnh ngắt, mặt rát lên.
Cố Ứng Châu kéo kính xe lên một nửa. Lục Thính An cũng nhân đó chào tạm biệt.
Đoạn Mộ Bách không nói gì thêm, chỉ mỉm cười vẫy tay. Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4888770/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.