“A Trình…”
Từ trên giường vang lên tiếng gọi yếu ớt của một người phụ nữ.
Trong bóng tối, Hạ Tân Trình khẽ trở mình, mở mắt.
Phòng không bật đèn, tối đen như mực. Chỉ có chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Bên ngoài vọng lại tiếng cãi nhau say xỉn của mấy gã đàn ông, xen lẫn tiếng chai lọ vỡ, tiếng mèo hoang kêu rít, tất cả đều nghe rõ mồn một.
Rồi dần dần, không gian lại chìm vào yên tĩnh. Trong sự yên lặng ấy, giọng người phụ nữ lại càng rõ hơn.
Hạ Tân Trình ngồi dậy khỏi chiếc ghế xếp kim loại cũ kỹ, thứ mà anh dùng làm giường đã nhiều năm. Cái ghế nhỏ hẹp, chật đến mức xoay người cũng khó. Kim loại bị lỏng khớp, mỗi lần động lại vang lên tiếng kẽo kẹt khó chịu. Dù vậy, nó vẫn là chỗ ngủ duy nhất anh có. Ban ngày gấp gọn lại để tiết kiệm diện tích, tối đến trải một lớp chăn bông mỏng nửa làm nệm, nửa làm chăn cũng coi như tạm ấm.
Mười năm trước, anh không bao giờ nghĩ có ngày mình phải sống như vậy. Nhưng rồi, sống mãi trong căn phòng chật hẹp này, anh lại dần quen.
Anh xốc chăn đứng dậy, nhưng không gấp lại, chỉ khẽ phủ lên lần nữa, giữ chút hơi ấm còn sót lại.
Mang dép vào, anh đi về phía tấm rèm ngăn giữa hai giường, hạ giọng hỏi:
“Mẹ, mẹ muốn uống nước hay đi vệ sinh?”
Nhà có người bệnh liệt giường, nên ban đêm anh chẳng bao giờ dám ngủ say, sợ mẹ gọi mà không nghe thấy. Lúc đầu chăm sóc mẹ, anh còn ngại ngùng, nhưng nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4683325/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.