Nói đến đây, hắn hạ giọng, ánh mắt mang theo chút sợ sệt:
“Thật ra tôi thấy cô ta có vấn đề thần kinh, kiểu như ảo giác hay rối loạn phán đoán ấy. Mỗi lần tới đều ngồi nguyên một chỗ ở quầy bar, ly rượu uống nửa chừng rồi chuyển sang uống nước lọc. Cô ta chẳng quan tâm ai nhìn, cứ lẩm bẩm một mình, toàn nói mấy câu kiểu ‘con trai tôi sắp trở về rồi’. Có lần tôi nghe cô ta nói mình là mẹ của Bùi tiên sinh, trời ạ, tôi suýt rớt ly vì sợ!”
Ở Cảng Thành, chuyện nhà họ Bùi ai mà chẳng biết. Bà cụ họ Diệp vẫn còn sống khỏe mạnh, thế mà có người dám nhảy ra nhận con? Lần đó, hắn còn nghe cô ta cãi nhau với thu ngân vì bị nghi định “xù” tiền. Nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của cô ta, ai cũng nghĩ đang lợi dụng tên tuổi Bùi Hoành Lịch để uống rượu chùa. Cuối cùng, sau khi bị c.h.ử.i cho một trận, cô ta mới ném lại mấy trăm tệ tiền tip rồi bỏ đi, còn nói câu “sau này nhận thân rồi, người đầu tiên bị sa thải sẽ là cô”.
“Từ sau vụ đó, cô ta biến mất một thời gian. Gần đây không hiểu sao bảo vệ lại để cô ta vô, sau đó cô ta gây chuyện với vệ sĩ của Bùi tiên sinh, bị quẳng ra ngoài, rồi từ đó không thấy trở lại nữa.”
Cố Ứng Châu hỏi:
“Cô ta mỗi lần tới đều chỉ ngồi ở quầy bar? Có rời đi giữa chừng không? Hay đi mua gì đó?”
Trong khi anh hỏi, Lục Thính An lặng lẽ quan sát vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654893/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.