Câu hỏi đó làm cả phòng im phăng phắc.
Mấy người dù sợ, nhưng ánh mắt ai nấy đều lóe lên tò mò.
Lý Sùng Dương bình thản đáp, giọng trầm xuống:
“Điều đó… chưa thể tiết lộ.”
Nghĩ tới điều gì đó, Lý Sùng Dương quay sang hỏi người phụ nữ đã bưng trà cho họ:
“Vừa rồi cô nói Đỗ Ánh Lan không thể nào tự sát, xin hỏi cô dựa vào điều gì? Có phải trước đó cô từng thấy ở cô ta có biểu hiện bất thường nào khiến cô nghĩ như vậy không?”
Chủ nhà 202 đặt mấy ly trà lên bàn, khẽ thở dài:
“Các anh cảnh sát cũng thật vất vả, ngay cả Tết cũng chẳng được nghỉ, còn phải lo điều tra án mạng. À phải rồi, các anh là người của tổ trọng án đúng không?”
Lý Sùng Dương theo phản xạ gật đầu. Thấy thế, ánh mắt bà dịu lại:
“Tôi hay xem tin tức lắm, nghe nói vụ này là do tổ trọng án phụ trách, vậy tôi yên tâm rồi.”
Sau khi đặt khay trà sang một bên và ngồi xuống ghế sofa, bà mới chậm rãi kể:
“Tôi nói Đỗ Ánh Lan không thể tự sát là vì mấy hôm trước, tôi mới vừa cãi nhau với cô ta.”
Cả phòng lập tức trao đổi những ánh nhìn đầy ẩn ý. Bà chẳng thèm để ý, bình tĩnh nói tiếp:
“Nhà tôi có một cái bàn học cũ của con trai, muốn thay cái mới nên tôi định đem dọn xuống dưới để bán. Hôm đó tôi tự mình khiêng bàn, không ngờ Đỗ Ánh Lan lại về sớm. Lúc xuống cầu thang, góc bàn bị vướng vào váy cô ta, kéo rách luôn hai đường chỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654884/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.