Sao lại có thể c.h.ế.t được chứ? Mới hai ngày trước, còn thấy cô ta ăn mặc chỉn chu, xách cái túi ánh bạc ra ngoài. Cả hành lang lúc đó toàn mùi nước hoa nồng nặc của cô ta, thơm đến mức hai tiếng sau còn chưa tan.
Mà tối hôm đó, 104 còn nghe rõ tiếng giày cao gót của cô ta vang đều trên sàn nhà.
Người như thế sao nói c.h.ế.t là c.h.ế.t được?
Đúng là bọn họ chẳng ưa gì Đỗ Ánh Lan, ghét cay ghét đắng thói “làm dáng” của cô ta, nhưng cùng lắm cũng chỉ mong cô ta dọn đi nơi khác, nào ai lại muốn cô ta thật sự c.h.ế.t đâu!
Khi cơn kinh hoàng qua đi, trên mặt mấy người lại hiện lên vẻ bực tức.
“Hay cho chị đó, Thục Phân!” 203 chỉ thẳng mặt bà chủ nhà mà mắng, “Chuyện lớn như thế mà chị giấu được à? Bọn tôi đứng ngoài cửa nãy giờ, chị cũng không hé một tiếng. Nếu không phải cảnh sát nói ra, chị còn định giấu tới bao giờ hả!”
Thục Phân xấu hổ đến mức mặt trắng bệch, bị mấy ánh mắt phẫn nộ xoáy vào, chỉ biết cúi đầu không dám cãi.
203 tức đến đỏ mặt:
“Tôi đã nói với chị rồi mà! Cái con Đỗ Ánh Lan đó nhìn đã thấy không phải người tử tế, bảo chị sớm đổi người thuê đi. Chị không nghe! Giờ thì sao, người ta c.h.ế.t ngay trong phòng chị rồi đó!”
Thục Phân uất nghẹn, nhỏ giọng lầm bầm:
“C.h.ế.t trong phòng tôi chứ có c.h.ế.t trong phòng cô đâu, cô làm gì mà ầm lên thế…”
Một câu đó lập tức chọc nổ mấy người đàn bà đang đứng đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654883/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.