Anh đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân như con tôm bị luộc chín, nóng rực không chịu nổi. May mắn là Du Thất Nhân hiện không có mặt ở đây, nếu không anh thật sự chỉ muốn tìm cái hố chui xuống cho rồi.
Qua một lúc lâu, hơi nóng trên mặt mới dần tan.
Lục Thính An và Cố Ứng Châu cũng không trêu chọc thêm, chỉ một trước một sau đi lên lầu.
Phó Dịch Vinh dùng bàn tay lạnh áp lên mặt đang bỏng rát, buồn bực lầm bầm:
“Phu xướng phụ tùy, giỏi cho một đôi cẩu nam nam!”
“Anh nói gì thế, sếp Phó? Nam nam cái gì cơ?”
Đằng sau đột nhiên vang lên giọng một thanh niên, khiến Phó Dịch Vinh giật nảy, lông tóc dựng đứng. Anh xoay phắt lại, thấy Đoan Chính đang ngay ngắn đứng đó, vẻ mặt tò mò vô tội, còn cẩn thận nhắc lại:
“Nam nam… có phải anh nói sếp Cố với Thính An vừa lên lầu không?”
Âm lượng của cậu cũng chẳng nhỏ, khiến Phó Dịch Vinh như con mèo bị chạm lông ngược, lập tức lao đến che miệng, quát nhỏ:
“Đoan Chính! Cậu muốn hại c.h.ế.t tôi rồi thừa kế vị trí của tôi trong Tổ Trọng Án phải không!”
Khuôn mặt tròn trịa của Đoan Chính bị che kín, mỡ thịt còn lòi cả ra từ kẽ tay.
Thế nhưng đôi mắt cậu lại cười cong cong:
“Cũng không hẳn là không được đâu.”
Phó Dịch Vinh mặt đen thui, ép c.h.ặ.t t.a.y che càng kín.
Phòng thẩm vấn, chỉ còn Hồ Trấn đối diện với Dạ Lãng Minh.
Khi Lục Thính An và Cố Ứng Châu bước vào, Dạ Lãng Minh đang chống cằm, mặt đầy nhẫn nhịn, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654818/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.