Hoàng Thiên Tranh chỉ lộ vẻ đau khổ trong đúng một giây, rồi nhanh chóng trở lại bộ dạng cợt nhả vô lại, cứ như chút cảm xúc vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác mà thôi.
Hắn cũng không giãy giụa nữa, chỉ nằm gục trên bàn, im lặng không nói gì.
Lục Thính An hỏi:
“Anh quen Dạ Quang à?”
“Quen.” Hoàng Thiên Tranh uể oải đáp: “Dạ Lãng Minh từng đưa nó tới công trường, tôi có gặp qua.”
Không nghe cảnh sát hỏi thêm, hắn chủ động lên tiếng:
“Là Dạ Lãng Minh nói tôi g.i.ế.c con trai anh ta à?”
Lục Thính An lại chẳng đáp thẳng câu hỏi, chỉ lạnh giọng nói:
“Những gì anh nói nãy giờ, chúng tôi đều nghe rõ cả. Buôn bán nội tạng là trọng tội, anh không biết sao?”
Hoàng Thiên Tranh tức tối ngẩng đầu lên, giọng không dõng dạc mà cũng chẳng có khí thế:
“Thì tôi chỉ nói chơi thôi mà! Đúng là tôi có nghĩ mấy ý tưởng không hay ho gì cho lắm, cũng có khoe khoang ba xạo với vài người. Nhưng luật pháp Cảng Thành có điều khoản nào cấm nói xạo à? Các anh cảnh sát thay vì chất vấn tôi thì nên nghĩ kỹ lại đi, tại sao vụ buôn bán nội tạng rầm rộ như vậy mà cuối cùng chỉ bắt được đúng mỗi Phùng Tứ Nguyệt? Cảnh sát bất tài thì thôi, còn không cho dân thường như tôi có quyền nghi ngờ à?”
Cố Ứng Châu nghe hắn càng nói càng vống lên, mặt không đổi sắc mà âm thầm siết mạnh tay hơn.
Cái bàn bắt đầu nghiêng đi vì lực đè, Hoàng Thiên Tranh chịu không nổi nữa, lúc này mới bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654805/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.