Theo quan sát suốt nãy giờ, Cố Ứng Châu biết rõ: bà Dạ rất hài lòng với cô con dâu này, hoàn toàn không có lý do gì để thấy thất vọng.
Vậy thì, cảm xúc kia phải chăng không phải dành cho A Hương? Mà là dành cho đứa trẻ kia.
Tiểu Quang rốt cuộc đã làm gì để người ngoài vẫn thường gọi là bà nội thương yêu, lại có thể để lộ ra ánh mắt như thế kia khi nhắc đến nó?
Không lâu sau, Lục Thính An từ trên gác mái trở xuống, trong tay cầm mấy cây bút chì màu và hai cuốn vở vẽ. Thực ra, chỉ là mấy tập giấy trắng bình thường, bìa bọc ngoài bằng loại giấy tái chế màu sắc sặc sỡ, được đóng lại bằng ghim. Bên trong là vài nét vẽ nguệch ngoạc do Tiểu Quang để lại.
Cứ như lơ đãng, Lục Thính An nói:
“Đồ đạc Tiểu Quang để lại trong nhà này ít quá, ngay cả trên sân phơi cũng không còn một bộ quần áo.”
A Hương nghe vậy liếc nhìn về phía bà Dạ. Bà ta lập tức lên tiếng:
“Tôi chẳng đã nói rồi sao? Gần đây thằng bé dọn đến chỗ mẹ ruột ở tạm. Mấy năm nay nó vẫn sống cùng chúng tôi, bên kia có gì của nó đâu? Quần áo với đồ đạc gì đó đều là tôi gói sẵn, gửi theo rồi. Nói thật, con nít lớn nhanh, mua nhiều đồ chẳng để làm gì mặc chưa được mấy lần đã chật, chi bằng sau này mua lại quần áo mới mặc cho vừa.”
Lời nói đâu ra đấy, lập luận rành mạch. Nhưng Lục Thính An cầm cuốn vở vẽ trên tay, xoay nhẹ một vòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654798/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.