Sau khi vụ án của Phùng Tứ Nguyệt khép lại, sở cảnh sát cuối cùng cũng đón được vài ngày yên bình hiếm hoi. Tổ trọng án vẫn tiếp tục truy bắt những nghi phạm còn chưa sa lưới, nhưng ít ra không còn phải tăng ca triền miên như mấy ngày trước.
Án mạng tuy quan trọng, nhưng con người không thể căng mãi được dây thần kinh. Họ thực sự cần thời gian nghỉ ngơi để phục hồi năng lượng. Hơn nữa, sau khi Phùng Tứ Nguyệt bị xác định là người “thế mạng”, thì hướng điều tra tiếp theo chỉ còn cách dựa vào việc lần theo chân dung phác họa tên nghi phạm của Hạ Ngôn Lễ. Những chuyện này cần thời gian.
Lục Thính An đã nhiều đêm mất ngủ. Nhưng kỳ lạ là, nội dung giấc mơ của cậu lại quay về như cũ, chỉ là những cảnh kinh dị rời rạc, không còn liên quan gì đến các vụ án gần đây. Mỗi sáng tỉnh dậy từ ác mộng, cậu đều ngồi bất động bên mép giường rất lâu, cho đến khi xác nhận cơ thể không có phản ứng bất thường, mới dám đứng dậy.
Chuyện cậu hộc m.á.u vài hôm trước, giờ đây giống như một cơn ác mộng không rõ thật giả. Bệnh viện đã rút m.á.u kiểm tra nhiều lần, còn đưa cậu đi chụp cộng hưởng từ mấy lượt, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Trừ Cố Ứng Châu và Lục Trầm Hộ, những người còn lại dường như đều đã quên chuyện này. Ngay cả bản thân Lục Thính An cũng sắp quên cảm giác đau tim, hụt hơi và cái cảm giác cận kề cái c.h.ế.t ngày hôm đó.
Khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654781/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.