Lục Thính An nằm ngủ bù trên một chiếc ghế dài. Cố Ứng Châu thì vẫn bận rộn làm việc riêng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc ghế nơi Lục Thính An nằm, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn.
Đang thất thần? Tằng Diệc Tường cũng không chắc, nhưng thôi, coi như vậy đi.
Tình huống khẩn cấp, cửa phòng lại không đóng, anh lập tức đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy tiếng chân, Cố Ứng Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Nhận ra là Tằng Diệc Tường, anh ta cũng chẳng ngạc nhiên.
“Sếp Tằng, coi chỗ tôi là nhà riêng à? Văn phòng Tổ Một này có bảng hiệu ‘ẩn thân’ chắc?”
Tằng Diệc Tường: “…”
Anh không buồn đáp, tiện tay gõ hai cái lên bàn rồi đi thẳng đến chỗ chiếc ghế dài nơi Lục Thính An đang nằm.
Lục Thính An bị tiếng đốt ngón tay gõ vào mặt bàn đánh thức. Vừa mở mắt ra, ánh nhìn đã trong veo, không hề có dấu hiệu ngái ngủ.
Tằng Diệc Tường nhìn thẳng vào cậu hai giây, chậc một tiếng:
“Cậu không ngủ à?”
Lục Thính An ngồi dậy, tay kéo chăn lông điều chỉnh theo độ lạnh của máy điều hòa:
“Dù tôi có ngủ say đến mức như con heo c.h.ế.t thì cũng bị anh đập thức dậy thôi. Không thì giờ tôi nên đi khám tai xem có vấn đề không mới được. Anh không phải đi bệnh viện à? Sao vẫn còn ở đây?”
Tằng Diệc Tường cũng không vừa:
“Ở cục làm trâu làm ngựa, tan làm rồi còn phải quay về hầu hạ cậu, tôi đi bệnh viện chẳng lẽ không được phép quay lại chắc?”
Lục Thính An cảm thấy bình thường Tằng Diệc Tường giả vờ lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654780/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.