Một khi đã điều chỉnh lại tâm lý, Phùng Tứ Nguyệt lập tức trở nên khó đối phó.
Cô nhìn vào dáng vẻ điềm tĩnh của Lục Thính An, khẽ nở một nụ cười mỉa mai:
“Anh cho rằng tôi vì sao lại phải gánh tội thay người khác? Chu Ái Văn là do tôi giết, La Thuận cũng thế. Sau khi bọn họ c.h.ế.t rồi, tôi mới nhận ra làm y tá chẳng đem lại cho tôi niềm vui gì. Tôi thích cảm giác được định đoạt sinh tử người khác, nên tôi g.i.ế.c luôn Phúc bá, Lương Bình Khánh… còn mấy kẻ khác, tôi thậm chí không nhớ nổi tên.”
Cô hạ thấp giọng, như đang tiết lộ một bí mật ngọt ngào:
“À đúng rồi, vụ án ở Quỷ Sơn Tiểu Bảo, bên các anh còn đang điều tra chứ? Đứa trẻ đó, cũng là tôi giết. Đôi mắt nó rất đẹp, đến giờ vẫn còn được ngâm trong formalin, đặt trong bộ sưu tập của tôi. Khi tôi bắt đầu mổ, nó vẫn còn sống. Chỉ đến khi tim bị moi ra, nó mới chết.”
Cô kể ra chuyện đó một cách thản nhiên, giọng nhẹ tênh như đang nhắc đến một bữa tối ngon miệng.
“Các anh nói tôi tàn ác, nhưng anh có biết không? Một kẻ vô dụng c.h.ế.t đi, giác mạc, tim, phổi, thận… từng bộ phận đều có thể cứu được mạng người khác. Một mạng đổi lấy nhiều mạng, tôi không giống thần linh à?”
Nam Cung Tư Uyển
“Nhưng các người sẽ không để tâm đến chuyện đó. Các người chỉ biết nói tôi m.á.u lạnh, không từ thủ đoạn. Vậy được thôi mọi tội danh tôi nhận hết. Thì lấy đâu ra cái gọi là ‘gánh tội thay’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654776/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.