Ánh mắt Lục Thính An dõi theo từng cử động của Phùng Tứ Nguyệt.
Cô ta vẫn chưa hoàn toàn lấy lại trạng thái cân bằng sau những cảm xúc kịch liệt vừa rồi. Vậy nên khi cậu đột ngột chuyển chủ đề, câu hỏi đó như một cú đánh trực diện vào tâm lý, khiến cô ta khựng lại.
Chỉ trong chớp mắt, đáy mắt cô ta hiện lên một tia hoảng hốt, không rõ là do bị vạch trần hay sợ hãi vì không biết mình đã để lộ điều gì.
Phùng Tứ Nguyệt lập tức vận động trí óc, cố rà soát lại toàn bộ những gì vừa nói.
Cô không nhớ mình đã buột miệng nói ra chi tiết nào liên quan đến việc có đồng phạm.
Vậy thì tại sao Lục Thính An lại biết? Cậu ta thực sự đã nắm được gì đó, hay chỉ đang đánh đòn tâm lý?
Phùng Tứ Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Lục Thính An.
Lục Thính An vẫn giữ sắc mặt bình thản, ánh mắt bình tĩnh đối diện cô ta, không vội, không thúc ép. Cậu không cần câu trả lời bởi với cậu, đáp án đã nằm trong tay.
Cậu chỉ đang chờ xác nhận lại điều mình đã biết từ trước.
Phùng Tứ Nguyệt cắn chặt môi, tim đập loạn. Càng lúc cô ta càng thấy tình thế bất lợi cho mình.
Cuối cùng, cô ta buộc phải cứng rắn phủ nhận:
“Không có đồng phạm nào cả. Tôi g.i.ế.c La Thuận và Chu Ái Văn là do tôi tự quyết định. Cả hai người đó đều yếu, với thể trạng của tôi lúc đó, g.i.ế.c họ chẳng cần đến ai giúp cả.”
Cô dừng lại một chút, giọng trầm xuống, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654775/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.