mấy cảnh sát chẳng để tâm đến cách xưng hô nhỏ nhặt . Nhân lúc còn kịp lên văn phòng, họ nhanh chóng xúm hỏi han:
“Hạ lão sư, chuyện giúp chúng vẽ chân dung truy nã, Đoan Chính kể hết . Cậu giỏi quá, học chuyên ngành đấy?”
Hạ Ngôn Lễ giật , lắc đầu đáp:
“Không, ạ… Em chỉ là học phác họa thôi. Bình thường quan sát nét mặt, dáng khác. Em cũng ngờ thể giúp chuyện gì. Thật sự, đừng gọi em là lão sư… em dám nhận .”
“Hạ lão sư ~~~”
“….”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám hâm mộ nhiệt tình để lên văn phòng lầu, Hạ Ngôn Lễ toát mồ hôi cả lưng.
Cậu vốn mắc chứng sợ xã giao nhẹ, bình thường gặp bạn của Tiền Lai đủ khiến căng thẳng chịu nổi, huống gì bây giờ đối diện với cả một đám cảnh sát nghiêm túc nhiệt tình thế . Cậu cảm giác dùng hết bộ kỹ năng giao tiếp tích lũy từ khi chào đời tới giờ.
Dù hổ và ngại ngùng, trong lòng trào dâng một niềm vui từng .
Cảm giác công nhận, khen ngợi thật sự tuyệt.
Cậu cảm thấy thật vinh dự, cả trái tim như sưởi ấm.
Cậu càng tiếp xúc với sở cảnh sát, càng khát khao trở thành một phần trong gia đình . Nếu thể dùng năng lực của để giúp khác, chẳng là điều ý nghĩa ? Nghĩ đến đây, Hạ Ngôn Lễ càng thêm ơn Lục Thính An.
Vì thế, bước văn phòng Tổ Trọng án, lập tức khom cúi chào thật sâu với Lục Thính An:
“Thật xin !”
Trên lưng Hạ Ngôn Lễ còn đeo một cái bàn vẽ to, cúi xuống thì cái bàn vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654741/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.