Sau khi thuật lại đầy đủ động cơ và quá trình gây án, trạng thái của Lâm Kiến Giang rõ ràng trở nên thả lỏng hơn hẳn.
“Anh cảnh sát, mọi chuyện tôi đã khai hết rồi. Tội thế nào là chuyện của các anh. Nhưng tôi còn một yêu cầu.”
Lục Thính An hơi nghiêng người, hỏi:
“Yêu cầu gì?”
Lâm Kiến Giang dựa lưng vào ghế, giọng bình tĩnh:
“Chuyện tôi g.i.ế.c người chắc chắn sẽ sớm lên báo. Nếu ba mẹ tôi đến đòi gặp tôi, làm ơn giúp tôi ngăn họ lại. Sau này, tôi không muốn gặp lại họ nữa.”
Lục Thính An hơi nhướng mày, khó hiểu trước yêu cầu có vẻ chẳng ăn nhập gì của đối phương.
Lâm Kiến Giang bật cười tự giễu, ánh mắt ẩn chút căm hờn:
“Nếu không vì họ, tôi cũng sẽ không phải bước tới nước này.”
Từ đầu, Lâm Kiến Giang luôn nghĩ mình là người biết hài lòng. Dù gia đình không khá giả, cậu cũng chưa bao giờ mặc cảm. Cậu cho rằng mình còn trẻ, vẫn còn đủ thời gian vực dậy sản nghiệp gia đình. Cậu chơi thể thao giỏi, nếu sau này vào được đội chuyên nghiệp, danh tiếng có thể mang lại cơ hội, kéo cả nhà lên lại từ đống đổ nát. Cậu chỉ muốn được làm điều mình thích, sống một cuộc đời không quá tệ.
Trường cấp ba Đan Dương, vốn dĩ không phải lựa chọn của cậu.
Là cha mẹ ép cậu thi vào, để giữ mối quan hệ với Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy.
Ngôi trường đó cũng không thiếu những đại gia thường xuyên quyên góp, tặng thiết bị học tập, là nơi có thể vững chắc quan hệ xã giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654701/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.