Trình Phàm lúc này trông như một con thú con bị dồn đến đường cùng, ánh mắt hung hăng, kích động trừng trừng nhìn anh cảnh sát.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ điềm đạm mà mọi người thấy ở trường học.
“………”
Cảnh sát cao to chỉ biết câm nín:
Tôi làm gì mà cậu trừng tôi dữ vậy trời…?!
Năm phút sau, Trình Phàm được Phó Dịch Vinh dẫn đến phòng thẩm vấn bên cạnh, nơi Cố Ứng Châu và Lý Sùng Dương đang ngồi đợi.
Cố Ứng Châu nhìn thấy Trình Phàm, đoán ngay cậu định nói gì, nhưng vẫn tỏ vẻ không biết chuyện:
“Đêm hôm khuya khoắt xông vào sở cảnh sát, Trình Phàm, cậu muốn làm gì?”
Trình Phàm kiên định nhìn Cố Ứng Châu, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia tín nhiệm:
“Cảnh sát Cố, mẹ tôi không thể nào g.i.ế.c người được. Có người hãm hại bà ấy!”
Cố Ứng Châu mặt không cảm xúc:
“Không ai hãm hại bà ấy cả. Bà ấy tự đến sở thú tội.
Bà ấy nói chính mình g.i.ế.c Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy vì hai người đó bắt nạt cậu.
Cậu không tin mẹ mình có thể vì cậu mà g.i.ế.c người sao?”
Trình Phàm trầm mặc vài giây, rồi mới lên tiếng:
“Mẹ tôi sợ máu.”
Cậu cúi đầu, giọng trầm xuống, như đang chìm vào một ký ức mà cậu không muốn chạm tới:
“Khi tôi còn rất nhỏ, cha mẹ cùng làm ở một công trường.
Mẹ tôi khuân gạch, cha thì làm trên cao… Một lần làm việc, cha tôi tháo móc an toàn, lại đúng ngày mưa trơn, nên ngã từ tầng bảy, tầng tám xuống.
Mẹ tôi tận mắt chứng kiến cha tôi c.h.ế.t
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654693/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.