Cố Ứng Châu vừa rời đi, cả căn phòng ngủ lập tức trở nên vắng lặng.
Không gian vốn đã hơi chật hẹp giờ lại càng trống trải hơn bao giờ hết.
Lục Thính An chui vào chăn, kéo chăn che đến n.g.ự.c thì chợt phát hiện.
Chăn hôm nay mềm hơn nhiều so với lần trước.
Nam Cung Tư Uyển
Chăn ở phòng ngủ sở cảnh sát là loại tiêu chuẩn, phát cho tất cả, không ai được tự ý thay đổi. Mỗi tháng còn có người đến kiểm tra đột xuất, nên chăn đệm luôn phải được gấp gọn thành “đậu hũ khối” tức là ép chặt như khối vuông, vừa cứng vừa nặng.
Cố Ứng Châu vốn là người ghét phiền phức, lại ít khi ở lại ký túc xá, nên mấy món kia có khi cả năm không thay.
Vậy mà hôm nay vẫn là bộ chăn cũ lần trước, nhưng phần ruột bên trong lại đã được thay bằng lông mềm.
Dùng tay ấn xuống còn cảm nhận được độ phồng xốp của lông vũ.
Chỉ một lúc sau, cả người đã thấy ấm lên.
Chẳng bao lâu, cơn buồn ngủ dần kéo đến, ý thức của Lục Thính An mờ mịt trôi đi.
Khi bóng tối trước mắt dần tan, trước mi mắt cậu hiện lên một màn chiều tà ảm đạm.
Cậu giãn nhẹ cơ thể đang cứng đờ, nhưng ngay giây tiếp theo lại suýt rơi tự do.
Đệt! Trong đầu chửi thề một tiếng, mọi tố chất giáo dục đều bị bản năng sinh tồn đè bẹp.
Bóng đè trước đây tuy đáng sợ, nhưng chưa từng chơi kiểu này.
Lần này lại để cậu mơ thấy mình bị treo trên cây mà lại là một cái cây cao tới hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654692/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.