Ra đến hành lang, Lục Thính An vẫn còn đang lật qua lật lại xem cái cúc áo kia.
Nó thật sự chỉ là một cái cúc áo nhựa cực kỳ bình thường, chất liệu plastic cầm lên thấy rõ ràng là rẻ tiền, lớp sơn xanh đen bên ngoài chỉ là phủ qua loa, chủ yếu để tạo hiệu ứng nhìn như vải sợi.
Nhưng cái khiến người ta nghi ngờ là: Á Hằng khách sạn vốn nổi tiếng là nơi tiêu xài sang chảnh, một đêm giá d.a.o động từ ba ngàn đến năm ngàn mà đó là giá từ thập niên 90, trong bối cảnh kinh tế lúc đó. Nếu đặt vào thời hiện đại, nơi này tuyệt đối là kiểu khách sạn vài vạn một đêm, hot rần rần trên mạng, thành điểm check-in của giới influencer.
Chừng ấy tiền, bằng cả tháng lương của không ít dân lao động ở Cảng Thành. Có thể thoải mái ném tiền vào nơi như vậy, hoặc là doanh nhân giàu có, hoặc là phú nhị đại ăn chơi, tóm lại đều không phải kiểu người sẽ mặc áo dùng loại cúc áo rẻ tiền thế này.
Cố Ứng Châu liếc sang bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy Lục Thính An ngón tay thon dài búng nhẹ một cái, cái cúc áo trong túi vật chứng liền bay lên lơ lửng giữa không trung, sau đó lại bị cậu bắt gọn trong lòng bàn tay, động tác lưu loát như ảo thuật.
Tất nhiên, nếu như không có túi vật chứng bọc ngoài, nhìn vào còn “ngầu” hơn vài phần.
Cố Ứng Châu hỏi, giọng nhàn nhạt:
“Cái này là cậu vừa tìm được trong phòng?”
Lục Thính An “ừ” một tiếng, vừa ném cái nút áo cho Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654687/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.