Cố Ứng Châu lặp lại hai chữ đó, như đang nghiền ngẫm. Một lúc sau, anh cười nhẹ, hơi bất đắc dĩ:
“Sau này, có lẽ sẽ không phải nữa.”
Lục Trầm Hộ giật mình, suýt thì bật dậy khỏi ghế.
Câu này là có ý gì? Không muốn làm cộng sự nữa? Là đang chê bai con nhà ông kéo chân sau sao? Không thể nào được!
Ông còn nhớ rõ Đạo trưởng Thành Huyền từng nói: chỉ khi Lục Thính An ở lại sở cảnh sát thì mới có thể cải mệnh sống lâu hơn một chút. Thời gian gần đây, tinh thần con ông tốt lên rõ rệt, tuy sức khỏe chưa phục hồi hẳn, nhưng thói quen sinh hoạt cũng thay đổi tích cực. Những việc nó làm giờ đây đều có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Mà nguyên nhân sâu xa, nói không chừng chính là nhờ Cố Ứng Châu, người như cái trụ tinh thần kéo nó đứng dậy. Nếu Cố Ứng Châu không muốn tiếp tục làm cộng sự với nó nữa, lỡ đâu nó lại sa sút thì biết làm sao?!
Không thể để chuyện này xảy ra!
Lục Trầm Hộ nghiêm túc hỏi:
“Là Thính An làm gì khiến cháu không vui sao?”
Cố Ứng Châu vội xua tay:
“Không phải do cậu ấy. Chỉ là… bên sở vừa mới tới một pháp y mới, hình như rất có hứng thú với cậu ấy.”
“Pháp y?”
Lục Trầm Hộ lập tức cau mày. Cái này thì không được!
Không phải ông kỳ thị nghề nghiệp, nhưng con ông vốn dĩ đã mang âm khí nặng, phải ở gần những người dương khí mạnh như Cố Ứng Châu mới được. Mà pháp y nghề nghiệp này dù vĩ đại, dù đáng trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654686/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.