Chuyện này với anh đã thành thói quen. Anh gần như quên rằng căn phòng ấy từng là không gian riêng tư tuyệt đối, không cho ai vào.
Đáng tiếc, lần này lòng tốt của anh lại không được đáp lại.
Lục Thính An quay đầu, kéo áo khoác, kéo luôn khóa kéo lên: “Không cần.”
Cố Ứng Châu định hỏi tiếp xem cậu ta có ăn uống gì chưa, nhưng còn chưa mở miệng, Lục Thính An đã lạnh nhạt nói:
“Sếp Cố, tối nay tôi không ra hiện trường với các anh. Tôi muốn về nhà ngủ.”
Cố Ứng Châu: “…”
Phải mất một lúc, anh mới khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”
Lục Thính An nói về nhà là thật sự về nhà. Sau khi dùng điện thoại bàn ở sở cảnh sát gọi về báo một tiếng, cậu chẳng hỏi thêm gì về vụ Tạ Bân, cũng không quay lại phòng thẩm vấn của Thường Trung Hữu nữa.
Thu dọn xong, cậu rời khỏi tòa nhà.
Cố Ứng Châu cũng bước theo.
Lục Thính An có vẻ thất thần. Cố Ứng Châu cúi mắt nhìn đỉnh đầu cậu, giọng điệu vẫn mềm mỏng:
“Ngày mai tôi định tới cô nhi viện hỏi chuyện viện trưởng, cậu có muốn—”
“Tôi đi cùng anh, mấy giờ khởi hành?”
Cố Ứng Châu khẽ mím môi, rồi thả lỏng, “Tùy cậu sắp xếp, tôi theo giờ của cậu.”
Lục Thính An không nghĩ nhiều, đáp gọn: “Vậy như thường lệ, sáng mai chờ tôi.”
Khóe miệng Cố Ứng Châu hơi cong lên, chỉ khẽ ừ một tiếng.
…
Lục Thính An đã hai ngày một đêm không về nhà, trong khi đó Lục Kim ở nhà rảnh đến mức sắp mọc rêu.
Vừa nhận được điện thoại của Lục Thính An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654664/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.