Lời ông nói rõ ràng là “hai người”, chứ không phải “cậu”. Lục Thính An vừa nghe đã hiểu Thành Huyền định nói gì trong cái “quẻ” đó, chẳng thèm quay đầu lại, sải bước đi nhanh hơn.
“Không cần!”
Thành Huyền nhìn bóng lưng Lục Thính An nhảy tót lên xe như một con mèo cảnh bị dọa, không khỏi bật cười khẽ. Cái tên Lục gia tiểu bá vương vô pháp vô thiên của Cảng Thành mà cũng có ngày hoảng loạn như thế này… Quả đúng là bát tự hỗ trợ lẫn nhau thật rồi.
Trên xe, trong đầu Cố Ứng Châu vẫn lởn vởn hình ảnh từ kính chiếu hậu khuôn mặt Thành Huyền như muốn nói điều gì đó mà lại thôi.
Anh liếc sang Lục Thính An, thấy đối phương trầm ngâm, liền khẽ hỏi như lơ đãng:
“Cậu với vị đạo trưởng đó hình như khá quen?”
Lục Thính An hờ hững ừ một tiếng, “Gặp một lần thôi, ba tôi khá tin ông ấy.” Dừng lại một chút, cậu bổ sung thêm: “Cũng chính ông ấy từng nói tôi nên vào ngành cảnh sát.”
Cố Ứng Châu nhướng nhẹ đuôi mày, trong lòng nghi ngờ với đạo trưởng kia cũng giảm đi đôi phần.
“Ông ta từng xem mệnh cho cậu?”
“Ừ.” Lục Thính An rốt cuộc cũng thoát khỏi tâm trạng đăm chiêu, khẽ thở dài một hơi.
Không hiểu sao, chỉ vì tiếng thở dài ấy mà lòng Cố Ứng Châu bỗng chùng xuống. Anh hỏi: “Xem ra không tốt?”
Lục Thính An nhếch mép cười, nhưng cũng không giấu diếm: “Không sống được lâu, c.h.ế.t không toàn thây, anh thấy sao?”
Tay lái trong tay Cố Ứng Châu hơi trượt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Mấy giây sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654660/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.