Cố Ứng Châu liếc cậu một cái thật sâu: “Cậu không tin tôi đến mức đó sao?”
Lục Thính An lắc đầu, giọng đầy chính nghĩa: “Không phải vấn đề tin hay không tin. Anh phải hiểu là cồn dù ít hay nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Sau này luật pháp ngày càng nghiêm, chỉ ăn một miếng sầu riêng hay nửa cái lòng đỏ trứng cũng có thể đo ra nồng độ cồn. Anh có biết với lượng rượu anh uống tối nay, mà vẫn lái xe, sẽ bị xử phạt thế nào không? Trực tiếp bị đưa đi đóng phim Nước mắt sau song sắt luôn ấy chứ.”
Cố Ứng Châu bật cười lạnh: “Tôi là cảnh sát.”
Lục Thính An phản đòn không chớp mắt: “Thái tử phạm pháp cũng bị xử như dân thường thôi.”
“……”
Trầm mặc vài giây, Cố Ứng Châu mới nói: “Sáng mai trước 7 rưỡi, đứng đợi trước cổng nhà tôi.”
Lục Thính An tay run lên, suýt nữa lại tắt máy: “Sớm thế à?”
Khóe mắt Cố Ứng Châu lộ ra vẻ đắc ý khi thấy người khác khổ sở, “Đã gọi là sáng thì phải sớm.”
Thấy trong mắt Lục Thính An lộ ra vẻ lưỡng lự, anh cố tình nói thêm: “Lục thiếu, vẫn định chở tôi đi chứ? Hay chỉ cần thấy khó dậy là định bỏ rơi tôi luôn?”
Lục Thính An: “……”
Cậu không sợ mềm, cũng chẳng ngại cứng, chỉ sợ bị kích tướng.
Không nói nhiều nữa, Lục Thính An khởi động xe, một đường lao vút đi.
Đêm đó về đến nhà, tắm rửa xong xuôi cũng đã gần 12 giờ. Lục Thính An mệt đến mức hai mắt díp lại không mở nổi, toàn thân uể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654628/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.