Từ nhỏ, Hứa Hân Tuyết đã hiểu rõ một điều: gia đình và cha mẹ của cô sẽ không thể cho cô bất kỳ sự hỗ trợ nào trên con đường tương lai.
Khi lên năm tuổi, ông bà nội vẫn còn sống. Cô từng đầy háo hức theo cha mẹ về quê ăn Tết, nhưng lại chứng kiến cảnh ông nội lén bỏ bao lì xì vào túi của em trai và hai người anh em họ, còn dặn em cô phải giấu kỹ, đừng để chị thấy, kẻo bị giật mất.
Sau bữa cơm Tết, bà nội tặng em cô một túi kẹo Tết, trong đó có cả thịt kho, thứ chỉ có dịp này mới được ăn. Còn cô thì chỉ nhận được một quả trứng vịt nhuộm đỏ bằng chỉ đỏ.
Lớn hơn một chút, đi học, mẹ cô thường hỏi con chơi với ai, luôn dặn phải chơi với những bạn học giỏi, vì “vật họp theo loài”. Chỉ có chơi với những bạn có thành tích tốt, cô mới có thể tiến bộ.
Cô bị ép buộc phải hoà nhập vào hình mẫu “học sinh giỏi” mà thầy cô yêu quý, phụ huynh ngợi khen. Cô bị ép buộc phải lấy lòng những bạn nữ nhà giàu, thỉnh thoảng hào phóng mua đồ ăn vặt cho cả lớp, nhưng… cô chưa từng cảm thấy vui vẻ.
Ở cái tuổi mà những bé gái rất yêu cái đẹp, người khác mặc váy hoa rực rỡ sắc màu, thì cô lại mặc quần áo cũ không biết là do bà chị họ nào truyền lại. Người khác cài kẹp tóc dâu tây đỏ tươi, cô chỉ có một sợi dây buộc tóc đen cũ kỹ, sắp đứt.
Vì thế, dù cô có cố cười nhiều đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654615/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.