Khi nghe tin Trần Thời Hữu qua đời tại nhà giáo viên dạy piano, Hứa Hân Tuyết sững sờ đến mức liên tục đánh sai phím, cả bản nhạc bị cô đánh thành một mớ hỗn loạn.
Giáo viên tưởng cô không khỏe, liền kết thúc buổi học sớm hơn mười phút.
Sau chuyện xảy ra tại Giang Chu Vinh, cả khu dân cư ai nấy cũng đều mang tâm trạng nặng nề.
Hứa Hân Tuyết thất thần rời khỏi khu chung cư, nhưng vừa đến cổng thì bị một bóng người cao lớn chặn lại.
Cô không ngờ cảnh sát lại tìm đến nhanh như vậy.
“Xin lỗi anh cảnh sát,” cô nhỏ nhẹ, “tôi thật lòng muốn cung cấp manh mối có ích, nhưng thực ra… đã rất lâu rồi tôi không gặp Trần Thời Hữu, cho nên…”
Cô gượng gạo nặn ra một nụ cười khổ, ánh mắt mang theo vẻ yếu đuối khiến người ta nhìn mà thương xót, nhìn thẳng vào Cố Ứng Châu, khẽ hỏi:
“Cậu ấy… thật sự c.h.ế.t rồi sao? Là khi nào? Có phải rất đau đớn không?”
Cố Ứng Châu chăm chú theo dõi từng biểu cảm của cô, rồi cố ý đáp:
“Chết do mất m.á.u quá nhiều, không thể không đau đớn được. Cô và Trần Thời Hữu quen nhau đã lâu chưa? Có từng đến nhà cậu ta không?”
“Đến nhà cậu ấy làm gì? Tôi còn không biết cậu ấy ở đâu.”
Ánh mắt Hứa Hân Tuyết có chút khó hiểu, sắc mặt trắng bệch, trông như thể vẫn đang rất sốc vì cái c.h.ế.t của Trần Thời Hữu.
Khi trả lời, trong giọng cô có phần bất đắc dĩ:
“Anh cảnh sát à, tôi và Trần Thời Hữu đúng là quen biết nhau khá lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/4654608/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.