“Brừ brừ brừ—— brừ brừ brừ——” 
Phó Đình Xuyên không kiên nhẫn mà tắt điện thoại, đối phương lại không biết điều mà gọi lại, màn hình sáng lên, vẫn không ngừng rung. 
Bị gián đoạn hai lần liên tiếp đã phá hỏng hứng thú. 
Phó Đình Xuyên ấn xuống phím trò chuyện, giọng nói mạnh mẽ trong miệng: 
“Tần Tranh, Diêm Vương dí sau đít cậu à?” 
“Gấp cái gì!” 
Âm thanh đầu bên kia điện thoại lười nhác: “Sao? Tôi điện thoại không đúng lúc, phá chuyện tốt cậu à?” 
Phó Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng. 
Bên kia điện thoại “Phụt” bật cười 
“Không phải chứ huynh đệ, sao lại nóng nảy như vậy?” 
“Không nói nữa, nhắc nhở cậu một chút, tối nay tụ họp đừng quên tới.” 
“Tối nay gì?” 
Phó Đình Xuyên quay lại, duỗi tay ôm Khương Lạc Lạc vào trong lòng ngực, xoa tay nhỏ mềm mụp của cậu chơi: “Không phải thứ ba sao?” 
“Ban ngày tuyên dâm quả nhiên dễ dàng làm con người ta hồ đồ mà.” 
Đầu kia điện thoại than thở một tiếng: “Phó tổng, hôm nay là thứ ba.” 
Cúp điện thoại, Phó Đình Xuyên nhìn ngày trên lịch, nhíu mày. 
Ký ức của hắn vẫn luôn ở buổi tối chủ nhật. 
Ở tiệc xã giao uống chút rượu, trở về ôm tình nhân nhỏ của hắn làm chút chuyện say rượu loạn tính. 
Sau đó chính là hiện tại, thứ ba. 
Ký ức vào thứ hai của hắn đâu? 
Phó Đình Xuyên nhéo giữa mày, nhìn về phía Khương Lạc Lạc: “Ngày hôm qua tôi đã làm gì?” 
Khương Lạc Lạc ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-dua-vao-my-mao-hoanh-hanh-toan-he-thong/3390442/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.