Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nệm bị người đè ép xuống, nam nhân nhích lại gần, đem cậu ôm vào trong ngực.
Khương Lạc Lạc buồn ngủ tới mức chỉ có thể hí mắt, khi nhìn đến mi của nam nhân hơi nhăn lại thì bỗng nhiên tỉnh táo.
Loại biểu tình khinh thường chúng sinh này, chỉ có thể là bá tổng Phó Đình Xuyên, không sai được.
Quả nhiên, bá tổng mở miệng liền mang theo cảm giác bất mãn từ trên cao nhìn xuống: “Khương Lạc Lạc, tôi nuôi em, là để em ngủ thoải mái dễ chịu rồi ném tôi tới phòng cho khách sao?”
Khương Lạc Lạc chớp chớp mắt, lông mi dài run run, con ngươi trong trẻo như đựng đầy nước, giống như mèo con đột nhiên bị dẫm đuôi trong lúc ngủ mơ, có chút đáng thương vô tội.
Đối với gương mặt này, Phó Đình Xuyên hơi hơi hé miệng, muốn răn dạy cậu, hắn duỗi tay nhét đầu trong ổ chăn vào trong lồng ngực hắn, cứng rắn mà chuyển đề tài.
“Được rồi, trời còn sớm, để tôi ôm em ngủ một lát.”
Khương Lạc Lạc ngáp một cái nho nhỏ, ngoan ngoãn tới gần trong lồng ngực hắn, ngủ.
Phó Đình Xuyên không buồn ngủ chút nào.
Lúc tỉnh lại trong phòng cho khách, đầu hắn ngây ngốc, mở to mắt không biết mình ở đâu, còn tưởng rằng mình bị bắt cóc.
Đẩy cửa đi ra ngoài thì mới biết được mình đang ở biệt thự bên này.
Hắn có thói ở sạch, ăn, mặc, ở, đi lại đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thieu-gia-dua-vao-my-mao-hoanh-hanh-toan-he-thong/3390441/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.