Trái ngược với lão phu nhân giận không kềm được, Lý Thư lại có vẻ hết sức bình tĩnh, thậm chí có chút kinh ngạc: “Mẫu thân nói là Liễu cô nương sao? Không phải nàng tới vương phủ làm khách à? Vị trí của nàng là chuyện gì?”
Trong nháy mắt đầu óc của Yến Vũ Nhi ngưng hoạt động: Lý Thư thật đúng là đủ phúc hắc, thậm chí thiếp thất của mình cũng không thừa nhận! Ngay trước mặt người ta cũng có thể trợn mắt nói dối, bội phục! Chẳng qua vị Liễu mỹ nhân này e là rất khổ sở.
Quả nhiên, ánh mắt của Liễu Tưởng Dung hồng hồng, điềm đạm đáng yêu nhìn Lý Thư: “Vương gia, mặc dù trước đó thiếp thân tới đây làm khách, nhưng sau khi xảy ra sự việc kia, lão phu nhân đã cầm khế ước bán thân của thiếp thân, thiếp thân chính là người vương phủ.”
“Ha ha, thật là buồn cười!” Lý Thư cười ha ha, “Mẫu thân cầm khế ước bán thân của ngươi thì sao? Chẳng lẽ nói mẫu thân không được nạp thiếp thất sao? Có lẽ mẫu thân nạp ngươi cho đại ca nhị ca không có tiền đồ?”
Liễu Tưởng Dung sống mười sáu năm, nhưng chưa từng chịu nỗi nhục nhã lớn như thế, nàng trưng ra khuôn mặt đẹp trắng nõn kìm nén đến đỏ bừng, chỉ vào Lý Thư, không thể tin nói: “Ngài, rõ ràng ngài đã tới viện của ta nhiều lần, nếu không phải là thiếp thất của ngài, vì sao ngài đi tới, hiện tại lại lên tiếng phủ nhận! Ta, ta không bằng chết đi cho xong!”
Nói xong, Liễu Tưởng Dung liền xông tới một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-lat-ban-dau-lat-vuong-gia-phuc-hac/2377708/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.