Editor: Preiya
Trong lúc nói chuyện, một bóng dáng cao ngất mặc trường bào màu trắng liền bước nhanh đến, không cần nhìn, Yến Vũ Nhi cũng biết đó là ai. Thiên hạ không ai có thể khoa trương giống như hắn vậy, ngày ngày đều mặc đúng một màu sắc, biết cũng tốt, không biết, còn tưởng rằng trong vương phủ ngay cả một kiện y phục thay đổi cũng không cho hắn đấy.
“Nhi tử thỉnh an mẫu thân, nguyện mẫu thân thân thể an khang!” Lý Thư đi vào trong, đứng kề bên Yến Vũ Nhi cúi người thi lễ với lão phu nhân.
“Tốt tốt tốt, lão tam, những ngày qua con đang bận rộn cái gì vậy, cũng không sang đây thăm vi nương, vi nương thật sự rất nhớ con!” Lão phu nhân làm ra bộ dáng từ mẫu, Yến Vũ Nhi rất khó có thể liên hệ tới những gì nàng nghe được trước đó.
“Nhi tử bất hiếu, thật sự là vì gần đây quá bận rộn, mới không có thời gian rãnh sang đây thăm mẫu thân.” Tay Lý Thư cầm cái quạt giấy, chỗ nào có một chút dáng vẻ bận rộn chứ?
Lão phu nhân cũng không so đo với hắn, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ôn tồn nói: “Mau tới đây ngồi, con đã bận rộn một ngày ở bên ngoài rồi, sao có thể đứng chứ?”
Lý Thư cười đáp vâng, kéo tay Yến Vũ Nhi, vẻ mặt có chút trách móc nói: “Vũ Nhi, ngày đầu tiên nàng ra mắt mẫu thân, nên đi qua đây tận hiếu, đứng xa như vậy làm gì, vương phủ lại không có con cọp, cũng sẽ không ăn nàng đâu? Không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thiep-lat-ban-dau-lat-vuong-gia-phuc-hac/2377704/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.