Đây là hầu bao trong miệng nàng sao? Cố Diễn lật tới lật lui thưởng ngoạn một phen, xem tới tới lui lui, ngay cả nha đầu tam đẳng trong phủ y cũng làm tốt hơn nàng nhiều. Cạnh vải vuông vắn, đường cắt cứng ngắc. Chất vải sa tanh chỉ coi như tạm được, mắt dệt quá thô, cẩn thận sờ thì mặt vải thiếu đi sự mềm mại. Cũng may đường thêu ngược lại còn tốt, từ đó có thể thấy được mắt nhìn của nàng không tệ. Tổng thể đơn giản, ngay cả một hoa văn chìm cũng không có. Miệng được xỏ bằng sợi chỉ màu, các sợi chỉ được xoắn thành một túi lưới, là kiểu dáng đơn giản nhất. Được thắt lại, có tua treo ở một đầu, cuối cùng điểm thêm một hạt phỉ thúy coi như trang điểm, cũng xem như một điểm đáng xem duy nhất trên hà bao nhạt nhẽo vô vị này. Tuy y nhìn rất chăm chú, trên mặt cũng không có ý chế nhạo rõ ràng, nhưng rốt cuộc vẫn khiến nàng không được tự nhiên. Bởi vì muốn dâng trâm cho y, cho nên nàng dựa vào gần hơn, hai tay buộc chặt đứng ở bên cạnh y, mặt dày mày dạn thay mình che mặt. "Đều là thêu vào lúc ban đêm tránh người, khó tránh khỏi thô sơ một chút. Nếu ngài cảm thấy nhìn chướng mắt, thì nhìn dương chi ngọc trâm [1] vẫn là quan trọng hơn." Ngữ khí của Thất cô nương có vẻ ấm ức, nhưng đột nhiên khiến y cảm thấy, những lời này hình như có chút không đúng. [1] Dương chi ngọc: Ngọc mỡ dê Nàng thúc giục y xem trâm làm gì? Chẳng lẽ còn trông mong y nhanh chóng giáng tội nàng sao? Trong đầu Cố Diễn lại hiện ra quang cảnh nàng vừa nói: Ban đêm một mình nàng chong đèn, yên lặng xâu kim xuyên từng sợi chỉ. Con ngươi nhu hòa ẩn chứa sự ấm áp, lông mi cụp xuống thỉnh thoảng chớp chớp, vui buồn đan xen, yên tĩnh dịu dàng. Hình bóng chiếu lên màn trướng, hương thơm ấm áp nhẹ nhàng thoang thoảng. Nàng là người thích yên tĩnh, mà tính nàng cũng ít nói, trầm tĩnh. Mà y cũng không thích người nói to ồn ào, cho nên khi nàng ở trước mặt y, y chỉ cảm thấy thoải mái, dường như còn dễ chịu so với dự đoán của y vài phần. "Làm mất mấy ngày?" Khương Viện không để ý, thấy y đột nhiên đặt câu hỏi, vội nghiêng đầu hồi tưởng lại, thành thật nói: "Đêm đầu tiên cắt vải rồi khâu lại, công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ, đến giờ Tý mới ngủ. Đêm thứ hai thì nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần đánh túi lưới, điểm xuyết một chút là được. Tổng cộng cũng chỉ mất ba bốn canh giờ.” Nói xong mới phát hiện y vẫn nhìn chằm chằm hà bao như trước, ngón cái đeo nhẫn ngọc liên tục vuốt nhẹ, cũng không sốt ruột kiểm tra ngọc trâm bị nàng làm hỏng. Không biết vì sao, Khương Viện chỉ cảm thấy thế tử lúc này, cả người như phủ một tầng uất ức nhàn nhạt, trở nên trầm tư, ngay cả nàng cũng lây nhiễm vài phần. Y là đang nhớ lại chuyện cũ sao? Tâm tư Thất tiểu thư cũng theo đó bay xa, mặc dù tâm trí thẫn thờ, nhưng ánh mắt vẫn rơi lên trên hầu bao trong tay y. Cố Diễn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng xem như đáp lời nàng, lật tay đút hà bao ngày thường khó lọt được vào mặt xanh này vào trong túi tay áo. Thẳng đến khi Thất tiểu thư phát giác trước mắt trống không, chỉ thấy y bình chân như vại ngồi đó, lúc này nàng mới ngượng ngùng đưa tay chỉ chỉ vào cổ tay áo hắn. "Thế tử, ngài còn chưa nhìn cây trâm kia."
Còn có một câu nàng không dám hỏi ra miệng: Có phải ngài không tập trung hay không, đêm khuya nên đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa? Còn cái hà bao nữa, sao ở ngay trước mặt chủ nhân của nó, ngài lại có thể công khai biển thủ được vậy? Thấy nàng nghi hoặc nhìn mình, lông mày nam tử khẽ nhướng lên, mới vừa rồi còn nặng nề buồn bực, trong chớp mắt đã ung dung ngẩng đầu, thái độ thoải mái: "Sao, gãy thành ba hay hai. Thành hai thì giải thích thế nào, mà nhiều hơn thì ra sao? Nàng sắp xếp tổng kết lại cho rõ ràng, rồi sau đó lại giải thích với bản thế tử?” Không hiểu sao, nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng người này nói gì cũng đều có lý, hỏng thì đã hỏng rồi, nhìn cẩn thận thì còn có thể thế nào chứ? Người nọ lý lẽ đầy đủ nói năng khẳng khái, còn nàng lại sợ hãi không dám cãi lại. "Vậy ngài xem, đã gây ra họa này, thì nên phạt như thế nào mới tốt?" Rốt cuộc cũng không quên hôm nay là vì thỉnh tội mà đến, Thất tiểu thư nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt rất buồn bã. Y lại phát hiện thêm một đức tính tốt của nàng -- thành thật. Bộ dáng thành thật, không có những suy nghĩ đường ngang lối tắt để lừa gạt người khác. Nói toạc ra thì là "đần"! Nàng một thân đại nghĩa, hơn phân nửa tâm tư, tất cả đều dùng trên đầu Khương gia. Đến lượt bản thân nàng, ngược lại lại thiếu đi sự tính toán, có loại lười biếng không tập trung, được chăng hay chớ sống qua ngày. Chuyện này nếu đổi lại là mấy nha đầu của phủ Quốc công kia, thì không ai sẽ ngây ngốc đứng ra, cam nguyện lĩnh phạt. Còn không biết sẽ đẩy lên người tỳ nữ nào, đúng là coi mạng người như cỏ rác. Liếc xéo nàng một cái, người nọ ngồi thẳng dậy, theo thói quen nói: "Hầu hạ mài mực.” Tự xắn tay áo, cầm bút lông cỡ lớn khảm bông sen ngọc đang đặt trên giá bút. Đang chuẩn bị viết, thì cổ tay đang nâng lên lại đột nhiên dừng lại. Y suýt nữa quên mất. Hôm nay nàng bị thương ở vai, không nên cử động. Vì thế y nhấc tay lên khép lại công văn. "Có thông hiểu tiếng Phạn không?" Thất tiểu thư lo lắng đề phòng cả đêm, lúc này đã bị người trước mắt không theo lý mà ra bài giày vò đến mất bình tĩnh. Không nhớ rõ ai đã nói qua, người thân ở vị trí cao, luôn có chút cao thâm khó lường. Người ta nói "một", bạn phải đón lấy rồi liên tưởng đến "hai, ba, bốn" bước tiếp theo. Thí dụ như lúc này, Thế tử hỏi nàng có hiểu tiếng Phạn hay không, rất có thể là muốn phạt nàng sao chép kinh! Thất tiểu thư như trút được gánh nặng, trong lòng rộn ràng vui vẻ. Quả nhiên, nàng hạ quyết tâm đến chuyến này, vô cùng đáng giá. Theo nàng thấy trâm cài quý trọng đến mức chỉ có thể nhìn từ xa, không nên nhiễm chút hơi người nào, thì trong mắt y bất quá chỉ là một vật chết mà thôi. Trong phủ Quốc công có nhiều đồ hiếm có, không thiếu một cây trâm này. Nếu thật sự ký thác những tưởng niệm khác, thì cũng sẽ không tiện tay rút xuống rồi nhét vào trong tay nàng. So với nàng, một người sống sờ sờ có ích, Khương Viện lại bắt đầu thầm nhẩm đi nhẩm lại lòng tốt của thế tử. Cũng may, thật may là trong mắt y, phân lượng của nàng nặng hơn so với cây trâm một chút. Hơn nửa đêm, tinh thần của nàng phấn chấn lên, quét sạch phiền muộn lúc trước, con ngươi sáng đến mức quả thực có thể chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Đôi mắt đen nhánh ẩn chứa hân hoan, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt trở nên xinh đẹp tươi tắn hẳn lên.
Vốn sắc mặt nàng đã tốt, lúc này lại càng linh động hơn, làm cho y thấy sững sỡ. Y bất giác hít thở nông hơn, mạnh mẽ dời đi tầm mắt, vươn tay rút ra một quyển "Kinh Hoa Nghiêm" [1] từ trên giá ở phía sau. Đang định đưa cho nàng, sau lại cân nhắc đặt về chỗ, một lần nữa lấy quyển "Kinh Diệu Pháp Liên Hoa" [2], bày ra trên thư án gần nàng. [1] [2] Bộ kinh của Phật giáo. "Kinh Hoa Nghiêm" thường được y dùng để thiền định. Nữ quyến trong phủ Quốc Công khi dâng hương, thích nghe tiểu sư phụ giảng "Kinh Liên Hoa" hơn. Mấy tháng gần đây, y đã ít cần mượn việc tụng kinh để tĩnh tâm, an thần dưỡng khí. Mới vừa rồi theo bản năng chọn "Kinh Hoa Nghiêm", thì cũng không rõ rốt cuộc là có ý định mài giũa tính tình của nàng, hay là do tâm tình của mình nổi lên biến hóa. Khương Viện chỉ thấy ngón tay y áp ở trên trang đầu, duy chỉ có ngón cái kẹp mấy trang, rồi chợt buông ra, lập tức lộ ra trang sách nhàn nhạt ố vàng, dày đặc kinh văn, loạt soạt lật qua từng trang. Tiếng loạt soạt vang lên, trong tĩnh thất yên tĩnh tách biệt với sự ồn ào náo nhiệt, lại có vẻ đặc biệt dễ nghe. Nàng xuất thần nhìn chằm chằm ngón tay y, tự hỏi câu "tay còn lưu hương" mà người xưa nói, liệu có làm cho những đầu ngón tay của y vốn mang theo hương thơm của hoa mai lạnh, lại thoáng dính hương thơm bút mực hay không. Người nọ nhìn nàng thất thần, không dấu vết thu tay lại. Giương mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc phân phó: "Nếu đã có chấn thương, thì về nghỉ ngơi trước đi. Ban ngày chăm chỉ tụng kinh, sau này sẽ có lúc dùng tới, đừng lãng phí thời gian. Nếu không có gì quan trọng, không cần phải đến vào ban đêm.” Bị giao cho một công việc khó hiểu, Khương Viện cầm kinh thư, trong lúc nhất thời vui buồn lẫn lộn. Dường như người này không có ý tiếp tục truy cứu chuyện cây trâm. Nhưng lại ném cho nàng kinh Phật mà căn bản nàng không có kiên nhẫn để tụng. Thất tiểu thư, người ngay cả bái Bồ Tát cũng là vì làm hài lòng thái thái, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị ép thành thành thật thật, tụng kinh niệm Phật. "Sao, không chịu?" Nàng không phải là loại người khôn ngoan, cho nên y có thể dễ dàng đọc hiểu tâm tư. Mặc dù giấu sâu, nhưng không thể gạt được đôi mắt của y. Người khác là nhìn sắc mặt, mà nàng, tự cho là đúng, nhưng đôi mắt lại không che giấu được tâm sự. Nàng sao dám trái lệnh của y, vả lại nàng vẫn là người mang tội. Vội vàng gật đầu một cái, nhưng nhận ra không đúng, lại lắc đến mức như trống bỏi. "Có thể, có thể. Sáng mai, sáng sớm thức dậy đọc buổi sáng, tuyệt đối không phụ lòng tốt của thế tử." Ngoài miệng lấy lòng nói là "ý tốt", nhưng "ý tốt" này tốt ở chỗ nào chứ? Thất tiểu thư lắc đầu, nhưng ngoài miệng lại thưa dạ bảo vâng đồng ý. Nhìn ở trong mắt y, chỉ cảm thấy người này cực kỳ ngây ngốc. Nhưng lại không thấy chán ghét, mà ngược lại có chút "ngây thơ đáng yêu" khiến người yêu thích. Trước mặt mà có nhiều người như nàng, lúc nào cũng nhìn thấy, thì cũng làm cho trong lòng vơi đi chút mệt mỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]