Editor: Serena Bùi
Một đường tới huyện thành Nghi Bồ, vừa vặn đi qua ranh giới Thái Long quận, tới quận Quảng Bình.
Xe ngựa ngừng trước cửa huyện nha, người bên đường qua lại ít ỏi, sớm đã qua thời điểm tan tầm. Khương Viện nhìn qua góc cửa sổ, phía chân trời mây cuốn đỏ rực, viền đỏ bọc vàng, rộng lớn mênh mông, đẹp không sao tả xiết.
Cũng chỉ thay đổi hai bên đường, gương mặt của ông trời cũng thay đổi theo. Đoàn người đã quen cảnh mưa rào, lúc này cũng bị chấn động.
Bên ngoài cửa huyện nha, huyện lệnh huyện Nghi Bồ đã sớm đứng chờ cùng huyện úy tá sử. Vừa thấy tọa giá của thế tử từ xa, đám người trước cổng liền làm lễ bái. Khương Viện nhìn tư thái cung kính của huyện lệnh, cổ đều rúc sâu xuống đất.
Chu Chuẩn xuống ngựa bước lại đây, ném roi ngựa cho người hầu phía sau. Trầm giọng bẩm báo, khom người vén rèm xe lên.
Người nọ một thân quan bào, cúi người bước ra ngoài.
Thuộc hạ bên ngoài liền thấy thế tử bước ra, đạp lên ghế con bên xe, đứng im. Khuôn mặt hắt nắng hoàng hôn, càng thêm tuấn dật.
Dáng người thế tử cao thẳng, đứng một hồi cũng không thấy người bước xuống đất. Quản Húc cầm bình thuốc cho Thất cô nương đi tới bên cạnh, cũng không mở miệng thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ.
Ánh mắt Cố Diễn xẹt qua chúng thuộc hạ quỳ sát bên dưới, liền thu ánh mắt, Chu Chuẩn quen cửa quen nẻo, nói to kêu ‘Miễn’.
Trong huyện một đám tiểu lại, nào đã gặp qua trường hợp như này. Đầu cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-that-ben-co-dai-nhan/939106/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.