Đây là một hồi chém giết trầm mặc, hai bên đều đánh cận chiến, không hề giống như trên tivi chúng ta thường xem cả hai bên thường hô ‘giết’. Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài mới hoàn toàn yên tĩnh. Trong xe ngựa tối tăm, đột nhiên rèm cửa được người ta xốc lên. Người nọ ngược sáng nhìn vào, khuôn mặt mơ hồ không rõ, phía sau lưng là màn mưa rào. Đôi mắt hắn thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, dần dần thế mà thấy khóe miệng hắn cong lên nụ cười nhạt.
Trời đêm không trăng không sao, tối đen như mực, lần đầu nàng biết, thì ra nam tử có cười tự phụ như vậy cũng có thể hút hồn người ta.
Xuyên qua khe hở, màn mưa trút xuống đất, cọ rửa tầng tảng tầng tảng màu đỏ tươi. Cảnh tượng kinh tâm như thế, rõ ràng mới nãy nơi này đã xảy ra việc gì.
“Thổ phỉ đã chịu tội. Ngươi cũng an tâm nghỉ ngơi đi.” Người nọ nhìn nàng một cái thật sâu, chậm rãi thu tay lại. Trong xe không còn chút ánh sáng chiếu vào, trở lại tối tăm, so với vừa nãy, lại càng an tĩnh.
Sau khi hắn rời đi, Khương Viện vẫn luôn hoảng hốt lo nghĩ, cho tới khi Khương Dục mang một thân sạch sẽ tiếng vào.
“A Viện?” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng ôm vai nàng, lại cẩn thận để nàng dựa vào vai mình, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, như thể chỉ lớn tiếng chút sẽ làm nàng giật mình.
“Còn tốt chứ? Nếu sợ thì muội cứ khóc ra tiếng đi.”
Tiểu cô nương mới mười tuổi, nhỏ hơn hắn, lại không biết vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-that-ben-co-dai-nhan/241268/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.